
Bài viết gần đây

Chạm vào cô đơn
Khi có ai hỏi vì sao là doanh nhân, mà không phải là tất cả mọi người, thì tôi chỉ cười và xuề xòa một số lý do có vẻ có lý nhất mà tôi thường nghĩ được như: doanh nhân là đối tượng có độ stress cao, cần sự tỉnh táo, cần nhiều năng lượng và sức sáng tạo, cần khả năng chịu đựng cao... hay: doanh nhân là những người có sức ảnh hưởng lớn, họ là người ảnh hưởng lên rất nhiều người khác và cả sản phẩm/dịch vụ họ tạo ra trực tiếp hay gián tiếp, chính vì vậy mà tâm trạng và thần thái của họ sẽ tạo nên sự thay đổi lớn cho những người xung quanh, và nếu đó là một tinh thần tích cực, nó sẽ góp phần tạo nên làn sóng tươi tốt và ngược lại. Đối tượng này nếu phát triển sẽ giúp phát triển nhiều người khác trong xã hội...
Những lý do không phải là không có lý. Nhưng mãi đến tận hôm nay, tôi mới tìm được lý do sâu xa nhất vì sao tôi muốn mang thiền định vào đối tương doanh nhân này. Mãi đến hôm nay, tôi mới thực sự hiểu được động cơ nguyên thủy của mình là gi. Đơn giản bởi vì: thế giới lạnh. Đang ngày càng lạnh dần. Và tôi muốn ôm họ, muốn sưởi ấm những băng giá đơn côi trong tim họ, bởi vì đơn giản, doanh nhân chính là những con người lạnh nhất.
Họ là những người cô đơn nhất hành tinh.
Nỗi cô đơn của doanh nhân không giống những người thường. Nó sâu sắc và âm thầm lắm. Nhiều khi họ còn không biết là mình cô đơn nữa. Hoặc có biết cũng phải gồng mình chịu đựng - dĩ nhiên một mình - nên cô đơn lại càng thấm đẫm cô đơn. Họ cô đơn không chỉ khi ở một mình, họ cô đơn ngay cả khi xung quanh rất nhiều người. Họ tất bật với những khách hàng, hợp đồng, đối tác xung quanh; họ không ngừng bận rộn với hàng núi thông tin và hàng loạt con người... Nhưng điều đó không khiến họ ngừng cô đơn. Chẳng qua chỉ là nỗi cô đơn tạm lắng xuống để nhường chỗ cho những bận bịu tấp nập của chốn thương trường bon chen. Để rồi, khi có khoảng lặng giữa những ồn đã đó, nỗi cô đơn lại trỗi dậy, quằn quại và buốt thấu hơn bao giờ hết...
Nhưng khác với đại đa số những người bình thường khác, họ không được quyền sống với nỗi cô đơn của mình. Không được thể hiện nó, không được đụng đến nó, không được giải tỏa nó, thậm chí đôi khi còn không được nhìn nhận nó. Cô đơn là đứa con vô thừa nhận của họ, một đứa trẻ mà cho dù có rất khát khao họ cũng không được quyền chăm sóc. Họ cô độc trên đỉnh cao của quyền lực đồng tiền.
Tôi thương họ quá. Họ cần lắm một chút ấm áp trong cái xô bồ của thế giới mà họ chịu đựng. Họ mang đến hài lòng cho mọi người nhưng bản thân họ thì sao? Tôi muốn ôm họ vào lòng, sưởi ấm những lạnh buốt trong tâm hồn họ, xoa dịu những giằn vặt mà họ luôn phải đấu tranh trong tâm tưởng, trút đi gánh nặng mà họ luôn phải gồng mình chịu trận, và trao họ một chút, dù chỉ một chút thôi, một thoáng hạnh phúc nhỏ nhoi mà họ dường như đánh mất khi mãi chạy đuổi theo những lớn lao vĩ đại.
...Nhưng chao ôi, tôi còn nhỏ bé quá. Lo cho mình tôi còn lo chưa xong, làm sao ôm được cả vòng tay những lạnh lẽo đến tê buốt kia?....
Nhưng tôi thương, thương quá... Có lẽ hiện giờ, tôi chỉ biết nguyện cầu thật chân thành cho những tâm hồn lẻ loi kia, xin có một ngọn đuốc đâu đó thắp lên cho đêm dài của họ bớt phần lạnh lẽo... Ừ, có lẽ điều tốt nhất tôi làm được cho họ lúc này là nguyện cầu bằng cả trái tim tôi, và một bàn tay sẵn sàng để họ nắm lấy khi cần. Tôi sẽ phải trui rèn mình nhiều hơn nữa, để có một trái tim bao dung và bao la, đủ để chứa đựng và sưởi ấm hàng triệu triệu trái tim buốt giá mà tôi yêu vô bờ bến...
Tôi có làm được không? Tôi sẽ phải đi tìm câu trả lời cho mình. Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
lá rụng về cội,
tôi-miên-man
|
|
What matters

"Who would be the most important person in my life?", sometimes I asked.
Just listened to the story of a girl, a girl who lost her purity in her first love with a man who raped her in the new year's eve. After the event, her soul was torn into million pieces, so badly damaged that she thought she could never be in serious love again. Then one day, another man came and loved her after a time befriending. She sneered sarcastically at him while all the way telling him to love her as a prostitude; if he agreed then they could begin, she said. Despite all her scornful manner and behaviors toward him, he treated her with all his heart, until one day, by the twist of fate, she was brought by him to the same room where she had been raped and met the raper, her ex, who turned out to be a friend of her new lover. She screamed out and rushed away as soon as she saw him. Her new lover ran and called out to her, but she didn't stop, and while on his way to catch her in the night, he was hit by a car which caused him to be in a red liquid mess when she came to him. The story ended with the scene where she stood in front of his grave and held his diary in her hands, by which she found out that he had known all about her and his friend before but it just made him love her more fiercely, not turn away as she thought he would do if he found out about her past. Things were too late then when she wept at his grave as she realized she did love him so much but never had the courage to accept it. And though tardily, there was one thing that she finally understood - that she should never let her past pain create more pains for her and others, that she must love and deeply appreciate what she'd got no matter what…
Personally, I believe she will. Because she, at the end of the story, was just as tearful as I, as a result of a jangling awakening - that the people in our present life are the most precious ones. Tears just welling in my eyes when I realize how much I love them, how badly I'd miss them if they were gone, the people whom I hated, the people who caused me trouble directly or indirectly, the people I was afraid to face because of my affectionate attachment to them… and of course, the ones who I call family and friends. They are the people. They are my greatest love. They are my sunshine, my everything. I love them dearly. Tonight, I think I'll pray for them from the deepest of my heart. Yes, they can ignore me, they can do no good in return for me, they can let me be one-sided love, whatever, I love them - this is enough. I love them.
Đọc tiếp....
Posted In
English,
hư không,
tôi-miên-man
|
|
Tan

Giấc mơ có tan ra không?
Người ta nói nếu anh mới đi dự đám tang của 1 người, anh sẽ òa khóc nức nở và quay về nhìn nhận cuộc sống của mình một cách khác hơn.
Khi anh đi dự đám tang của 10 người, and sẽ không còn khóc nữa mà thấy mình chợt bình thản nhắm mắt lại cho giọt lặng lẽ chảy bình yên xuống vai, và nhẩm thầm những câu thơ Xuân Diệu
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh
Rồi họ lại nói nếu anh đi dự đám tang của 100 người, anh sẽ thấy chính mình tan biến như một đám hơi sương tan ra trong một đêm gió lộng.
Và anh nghe tiếng họ vang vọng giữa không trung
Đừng đứng bên mộ tôi mà khóc
Tôi không ở đó và không ngủ đâu nào
Tôi là ngàn cơn gió thoảng
là kim cương trong tuyết sáng long lanh
là ánh dương dát vàng hạt lúa
là mưa thu nhẹ rớt bên đời
Trong nắng sớm ban mai tĩnh lặng
tôi là cánh chim nhẹ vút lưng trời
Đừng đứng bên mộ tôi mà khóc
Tôi không ở đó
và không chết đâu nào
Do not stand at my grave and weep;
I am not there. I do not sleep.
I am a thousand winds that blow.
I am the diamond glints on snow.
I am the sunlight on ripened grain.
I am the gentle autumn rain.
When you awaken in the morning's hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circled flight.
I am the soft stars that shine at night.
Do not stand at my grave and cry;
I am not there. I did not die.
Và khi chính anh chỉ còn 1 giờ để sống, anh sẽ mơ thấy mình trôi thật nhẹ nhàng giữa biển đêm, anh biết sau lưng anh là bờ cát li ti nơi hàng vạn ngàn câu chuyện của đời anh đã diễn ra, nơi anh đã vui, đã buồn, đã bận rộn với những công việc chất chồng, đã cuốn cuồn chạy đuổi đủ thứ thứ mà anh không biết bây giờ lấy chúng để làm gì, khi mà anh đang dần trôi rât êm sang bên kia bờ đại dương...
Anh là cát bụi.

Dust in the wind
Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
tôi-miên-man
|
|
Baby don't you cry - Quincy Coleman
Posted In
English,
tôi-miên-man,
trẻ thơ
|
|
Như cánh chim trời

Ta tự hỏi không biết cảm giác ấy như thế nào? Cái cảm giác ngồi sau chấn song nhà tù và nhìn ra bầu trời tự do ngát hương gió bên ngoài. Cái khung cảnh thoáng đãng đến nỗi chỉ cần phút chốc hiên lên trong mắt ta, hay trong tâm trí ta, cũng đủ để dư âm dịu mát của nó lan tỏa khắp trong hồn, để rồi quay lại, ta thấy cõi tù lao thật nhỏ bé và thảm thương...
Một cái gì đó đang vỡ ra. Con người đau khổ không phải vì những thứ họ ham muốn, cũng không phải vì họ không đạt được những thứ họ ham muốn. Thứ khiến con người đau khổ là chính bản thân việc ham muốn đó mà thôi.
Đạo sư Osho từng bảo, hầu hết những gì chúng ta làm không phải là để thoát khỏi cái trại giam này, mà chỉ là trang hoàng nhà tù của ta theo đủ kiểu. Chúng ta mang đủ thứ của cải lẫn danh vọng vào cho nhà tù của mình, nhưng xiềng xích có là vàng thì vẫn là xiềng xích. Tại sao ta không mưu cầu tự do mà chỉ đi tô điểm thêm cho cái vốn chỉ hành hạ ta?
Cánh chim nào bay qua song cửa làm rúng động tâm hồn người tù khốn khổ kia? Nếu ngày mai ta ra đi, thì ta cũng sẽ như cánh chim trời kia thôi, bỏ lại những phồn hoa rực rỡ nhất thời, những rêu phong mục nát của thời gian, bỏ lại tất cả những phù du sương khói...
Cảm giác của một người tù ngồi sau chấn song nhìn ra trời tự do là gì? Có giống cảm giác của ta lúc này không?
Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
lá rụng về cội,
tôi-miên-man
|
|
Tha thứ
Có lẽ sự tình cụ thể không cần kể ra, vì ai chẳng có lúc gặp phải 'bất công' trên đường đời? Với mỗi cá nhân, những bất công mình gặp phải có lẽ là rất thật, rất dữ dội và đáng là chuyện lớn, và thật sự nó là đề tài lớn của không biết bao nhiêu cuộc thảo luận, bao nhiêu mệng lưỡi, công kích và đặc biệt là đề tài muôn thưở của các văn sĩ lẫn cánh nhà báo hay nói chung là những-cây-bút-bất-bình.
Mình không nói những việc đó là sai. Không hề! Cứ tưởng tượng anh đang vui vẻ đứng hóng mát trên thuyền rồng, bỗng dưng thuyền trưởng lại tóm cổ anh quăng xuống sông và bảo: "Đáng đời!" Trong khi anh còn chưa hiểu ất giáp gì sất. Chà, tức lắm chứ!
Câu hỏi đặt ra là... Anh có tha thứ cho người đó đợc không?
Hầu hết mọi người đều chọn có thể dễ dàng huênh hoang về lòng vị tha một cách rất cao thượng, dạng như 'khi tha thứ là ta đã giải thoát người tù nhân và phát hiện tù nhân đó chính là ta', hay 'oan oan tương báo, bao giờ mới dứt', vân vân và vân vân. Nhưng khi gặp phải tình huống mà mình là 'nạn nhân' của sự bất bình thì cái mớ lý tưởng đó bay đâu mất. Trong lòng chỉ còn nỗi oán ghét lẫn bức xúc với đời và đó là nguồn gốc của những dòng trạng thái (status) hay những bài viết đầy hờn dỗi oán thán với đời. Họ có thể oán đủ thứ, từ những con người, sự vật, sự việc liên quan trực tiếp đến tình huống đó cho đến những thứ "xa xôi" hơn như xã hội, cộng đồng, nhà nước... và rốt cuộc kết luận cái đùng: "Đời thật khốn nạn!" ('Life sucks!')
Khoan tính đến những oán trách đó có đúng hay không, một điều khá lạ lùng là sao không hề thấy ai trách... chính mình (?) Ta có thể chỉ tay vào mọi thứ trên trời dưới đất mà chỉ trích, trách móc, đả kích, mỉa mai, châm biếm... nhưng liệu có chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy oán hờn trong gương kia mà vấn: "Mày có lỗi không?"
Vâng, điều đó là rất khó, nếu không thể nói là không thể, và mình cá rằng ai đó vô tình hay hữu ý đọc bài này đến đây sẽ phản đối ngay lập tức: "Tôi là nạn nhân, mà bạn còn đi trách tôi sao?", trừ khi họ hiểu được vấn đề cơ bản là không có một thực tại nào đến với ta mà hoàn toàn khách quan cả. Nhưng thôi, khoan bàn đến vấn đề này, vì khi lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng thì khó ai còn đầu óc tỉnh táo mà nhận thức rõ nguyên nhân sâu xa của sự việc. Và những lời này sẽ lại càng nghe vô lý đối với người không có khái niệm gì về 'thế giới tinh thần' (tạm gọi vậy).
Chỉ khi ta hiểu được rằng không có gì là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có nguyên nhân chủ quan của nó, dù nguyên nhân đó có sâu xa đến đâu hay ta có nhìn được nó hay không, thì ta mới sẵng sàng trải lòng ra mà tha thứ, mà buông bỏ khối u hờn nặng trĩu ta vô tình mang theo bấy lâu, và nhận ra, thật sự nhận ra rằng chỉ có ta là tù nhân và cũng là nạn nhân duy nhất của chính ta.
Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
lá rụng về cội,
living metaphysically,
tôi-miên-man
|
|
Khoảng-không-bất-chợt
Chuyện này làm gợi nhớ đến một câu chuyện thiền từng đọc. Một thiền sinh đang trong quá trình tu học, ngày ngày vẫn đi đò qua sông một mình. Một hôm, đò đang trên đường đi bỗng vướng vào một chiếc đò khác và bị đứng lại. Thiền sinh nọ tiếp tục ngồi thiền trong chiếc đò của mình. Mãi một lúc sau mà chiếc đò kia vẫn chưa đi và khiến đò thiền sinh nọ vướng lại. Tức mình nghĩ có kẻ cố tình phá mình, thiền sinh ra khỏi đò mình và giận dữ quát lên mắng chủ đò kia. Ngay lúc đó, anh ta nhận ra con đò kia không có người. Bất chợt thiền sinh liền giác ngộ.
Thì ra cảm xúc không phải đến từ những thứ bên ngoài, mà là xuất phát từ bên trong bản thân mỗi người. Nhưng người ta lại tìm cách trút nó lên một thứ bên ngoài và biện minh rằng thứ đó là nguồn gốc của cảm xúc của mình. Ta áp đặt thứ cảm xúc nhất định đối với một thứ nhất định. Yêu, ghét, thù hận. Đối tượng kia chỉ là một nơi để ta đặt cảm xúc của mình vào, chứ không phải nguồn của cảm xúc. Ta yêu một ai. Ta ghét một ai. Nếu người đó là nguồn của sự yêu/ghét này thì đáng lẽ ai cũng phải yêu/ghét người đó chứ? Nhưng chỉ có ta thôi. Người đó/sự vật/sự việc đó không là nguồn gốc của yêu/ghét, ta mới chính là nguồn, và ta đem gán cảm xúc đó vào đối tượng kia.
Tưởng tượng mọi thứ đang cao trào. Đang say sưa mê mải miệt mài, nhưng nói đúng hơn là đang chìm trong vô thức, mọi thứ ta đang làm hay nói chỉ phóng ra từ tiềm thức, chẳng có một chút tỉnh táo và ý thức nào trong những việc thường hằng ta vẫn làm. Bỗng nhiên một thứ hoàn toàn khác cắt ngang. Mọi thứ đảo lộn, và điều đó tạo nên một khoảng không vô niệm bao la chưa từng có. Và... I just had a taste of it, a glimpse of nothingness...
Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
tôi-miên-man
|
|
Mất
Ngày khăn gói lên chốn đô thành, nhìn bàn tay đen đúa nhăn nheo dúi vội vào túi cô tờ tiền mới cáu, cô dặn lòng nhất định học tập thành danh quay về báo hiếu với mẹ. Và câu nói in sâu trong tâm trí dù cái bóng nhỏ quắt héo hon đứng trên sân ga chìm dần qua khung cửa sổ toa tàu...
Phố thị phồn hoa. Rực rỡ. Ngất ngây.
Cảnh trí hoàn toàn khác với chốn quê nghèo quẩn quanh mô đất bờ ao. Thành phố không có ruộng, chỉ có những công viên, khu vui chơi giải trí. Không có những lều quán nhỏ nhắn, dung dị giữa đường rừng, chỉ có những quán bar, nhà hàng, cà phê giăng đầy khắp phố. Đâu đó trong một vũ trường cuồn loạn dòng nhạc, những cô cậu thanh niên đã nạp đủ thuốc lắc đang bốc lửa cùng những vũ điệu nồng cháy. Cậu trai với hình xăm đầu lâu trên hai khúc xương bắt chéo trên bộ ngực đầy lông lá đang để hở khỏi cánh áo không cài khuy. Trên thành bara rượu bia cùng các vụng thức nhắm vương vãi khắp nơi tạo thành một thứ nhầy nhầy bẹp nhẹp dưới ánh đèn xanh đỏ chập chùng. Một nhóm thanh niên nam nữ ngồi túm tụm trên dãy ghế sô pha, cười nói ầm ĩ như cố át đi tiếng nhạc chát chúa xung quanh. "Đm.. hôm qua mất trắng 2 chai *éo gỡ được" Cô gái trẻ mặt trắng bệt một lớp phấn dày, váy dài qua bẹn đang ngồi bắt chéo chân với điếu thuốc phì phèo trên miệng, nhăn nhó hùa theo: "Xi nhê gì, em vừa đi toi con Nokia 15 chai, đau chết được! Giờ không biết sao đây" Vài sợi tóc màu cầu vồng lơ thơ rủ xuống cặp lông mày rũ rượi. Cô gái nói không ngoa. Quả thật đó là một rắc rối to với cô. Chân ướt chân ráo, may mắn lắm cô mới được một đại gia chịu chơi sắm cho chiếc Sapcy lẫn con dế 'cự' này, thế mà lóng ngóng thế nào, hôm nọ cô hươ tay trúng nó lúc đang phê thuốc, không để ý. Hết cơn thì con 'dế cưng' đã yên vị trên bãi rượu xirúp lên láng khắp sàng. Trước đó cô đã bị giật mất sợi dây chuyền bạch kim 24k trên đường đến chỗ đại gia, thế nên cú này như thêm dầu vào lửa, mà nhất là đối với cô gái thôn quê nghèo khó như cô thì đó quả là một món hời. Cậu trai cứ văn tục liên hồi về trận bóng đá thua độ, còn cô gái vẫn hùa theo với những nỗi lo âu mất mát của mình.
Sự đời đảo điên. Ai cũng canh cánh một nỗi lo mất của. Sao không thấy ai sợ đánh mất thứ quý báu nhất - chính mình?
Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
tôi-miên-man
|
|
Đuổi bắt
Posted In
tôi-miên-man
|
|
With Love
Đọc tiếp....
Posted In
living metaphysically,
tôi-miên-man
|
|
Qưỡn
Nhưng không phải khoảng lặng nào cũng mơn man êm dịu như thế. Và không phải người nào cũng có thể khiến nó thoải mái khi ngồi im ru bên cạnh như vậy.Rất nhiều khi sự im lặng khiến người ta bối rối, e dè và không thoải mái. Có khi sự im lặng lại rất đáng sợ và tiềm ẩn những điều không ai biết. Người ta vẫn nói "bình yên trước cơn bão" đấy thôi. Và có lúc im lặng chỉ là một sự thờ ơ lãnh đạm vô thưởng vô phạt.

Ủi an, chia sẻ, sự ân cần, những lời lẽ khích lệ, động viên... những điều này nó đều rất trân trọng. Nhưng đôi khi, chỉ đôi khi thôi, nó ko thiết những thứ xa xỉ đó, nó cần một thứ giản dị hơn nhiều nhưng có lẽ cũng xa xỉ hơn nhiều. Nó cần một khoảng lặng không đơn độc.
Nó thường tưởng tượng thấy một cánh đồng cỏ khô trong buổi chiều nắng nhạt, gió hiu hiu thoảng và giữa đồng có ba, đôi khi là bốn người ngồi lặng lẽ ngắm nhìn nắng xế len qua những nhánh cỏ khô sậm màu hoàng hôn. Có khi họ lại ngồi trên một triền đê nhìn xuyên qua cánh đồng cỏ rung rinh trong gió nhẹ ban chiều và lắng nghe tiếng lạo xạo của những nhánh cỏ khô cạ vào nhau. Tất cả đều lặng thinh. Không nhìn nhau, ánh mắt của họ hướng về một tầng không xa xăm nào đó. Chỉ đơn giản là họ đang trò chuyện với nhau trong im lặng. Họ đang cùng nhau lắng nghe âm điệu của thinh không. Mọi thứ đều thật rõ ràng, sống động, như thể nó nghe thấy cả tiếng thở của gió trên cánh đồng bao la đó. Duy chỉ có khuôn mặt của những nhân vật kia là rất mơ hồ, mờ ảo, chỉ thấy những chiếc bóng của ba con người đổ dài vô tận trên những nhánh cỏ khô...
Hoàng hôn... Có lặng lẽ nào êm đềm hơn thế?...
Thôi, tỉnh giấc lại nào. Nó chẳng thích phải phí phạm thời gian. Thế mà lại có cái ý tưởng nhảm đến không thể nào nhảm hơn. Không làm gì cả hàng giờ liền để ngồi cạnh một người cũng hàng giờ liền không làm gì khác ngoài ngồi nhìn đăm đăm vào cõi thinh không (!?), nếu có 2-3 người nữa thì càng hay, nhưng ý nghĩ nó khiến nó phì cười. Giữa cuộc sống ồn ã xô bồ này mà có một người như thế còn thấy lạ, lấy đâu ra tới mấy kẻ điên đến mức đó
Thế là nó lại tìm đến họ, bao gồm cả con người đó. Nó biết chẳng bao giờ họ chối từ nó điều gì
...
Hôm nay cực kỳ qưỡn.
Đọc tiếp....
Posted In
tôi-miên-man
|
|
Ảo và Thực - Đề tài muôn thưở

Đọc tiếp....
Posted In
hư không,
tôi-miên-man
|
|
Trong đau thương sao không trở lại thời thơ ấu?

Giấc ngủ trẻ thơ bình yên quá. Đau thương nào cuốn xoáy được em. Giông tố nào nhận chìm được em.Có khi nào giật mình nhớ lại ngày xưa... ta để nỗi buồn trôi đi thật nhẹ nhàng như thế nào...
Keng chuông, ngựa gỗ, rồng rắn lên mây...
Mải mê những trò chơi xóm nhỏ, em lạc mất giờ về
Phố lên đèn nhá nhem bóng tối
Dịu dàng mà nóng ran lời mẹ gọi
Ba lằn roi sâu cho nhớ phép nhà...
Và ức lắm nỗi niềm thơ bé
Đêm thở sâu tiếng thút thít khôn nguôi
Em lả đi trong hồn nhiên giấc ngủ
Sớm mai thức dậy nỗi buồn tan biến rồi...
(...)
Ừ, khi đau thương sao không làm một đứa trẻ? Quên nước mắt để đổi lấy nụ cười. Trẻ thơ như thế đấy, hồn nhiên, vô ưu và chân thật. Khi đau, dù về tinh thần hay thể xác, chúng sẽ khóc. Khóc thật tự nhiên, không cần kìm nén, không cần e ngại, chỉ đơn giản là khóc. Và sau đó ngủ một giấc thật ngon, để rồi khi tỉnh dậy, những buồn đau đã được gột rửa sạch sẽ ra khỏi tâm trí.
Chúng khóc để rồi cười. Còn chúng ta lại cười để giấu đi nước mắt. Để ngăn cho nó không tuôn ra. Chúng tìm quên trong giấc ngủ. Còn chúng ta cứ cố quên trong thức tỉnh và lý trí.
Khi lớn lên, con người ta chỉ biết chạy trốn nỗi đau, nhưng càng chạy chỉ mãi chạy trong vòng luẩn quẩn. Trẻ thơ có một công cụ thật lợi hại mà người lớn dường như để mất: chúng biết quên. Chúng quên hôm qua bị điểm kém đã buồn thế nào để rồi hôm nay tiếp tục tung tăng cắp sách đến trường trong niềm vui được lĩnh hội những kiến thức thức mới. Chúng quên đứa bạn cùng bàn đã nói xấu chúng như thế nào để rồi giờ ra chơi hôm đó vẫn đuổi bắt nhau và đùa giỡn ầm ĩ trong trò cá sấu lên bờ.
Chúng quên những thứ cần quên, để tìm được bình yên tâm hồn. Còn chúng ta, cứ tự giày vò mình bằng những quá khứ mục nát cần vứt bỏ.
Đừng để quá muộn để học cách quên.
Đọc tiếp....
Posted In
tôi-miên-man,
trẻ thơ
|
|
Posted In
tôi-miên-man
|
|