Cô sinh viên trẻ lên thành phố trọ học. Ngày đó cô còn trẻ. Một thôn nữ đồng quê suốt ngày đầu tắt mặt tối với ruộng đồng, những việc nhà từ lớn đến bé cùng hàng trăm những công việc không tên khác. Mảnh áo bà ba sờn vai và bạc màu vì đã qua hàng hàng nước giặt, vẫn sáng ngời nghị lực ước mơ của tuổi trẻ. Ở cái xứ làng mạc xa xôi hẻo lánh này, vào được đại học là một điều gì đó rất kỳ vĩ, lớn lao...
Ngày khăn gói lên chốn đô thành, nhìn bàn tay đen đúa nhăn nheo dúi vội vào túi cô tờ tiền mới cáu, cô dặn lòng nhất định học tập thành danh quay về báo hiếu với mẹ. Và câu nói in sâu trong tâm trí dù cái bóng nhỏ quắt héo hon đứng trên sân ga chìm dần qua khung cửa sổ toa tàu...
Phố thị phồn hoa. Rực rỡ. Ngất ngây.
Cảnh trí hoàn toàn khác với chốn quê nghèo quẩn quanh mô đất bờ ao. Thành phố không có ruộng, chỉ có những công viên, khu vui chơi giải trí. Không có những lều quán nhỏ nhắn, dung dị giữa đường rừng, chỉ có những quán bar, nhà hàng, cà phê giăng đầy khắp phố. Đâu đó trong một vũ trường cuồn loạn dòng nhạc, những cô cậu thanh niên đã nạp đủ thuốc lắc đang bốc lửa cùng những vũ điệu nồng cháy. Cậu trai với hình xăm đầu lâu trên hai khúc xương bắt chéo trên bộ ngực đầy lông lá đang để hở khỏi cánh áo không cài khuy. Trên thành bara rượu bia cùng các vụng thức nhắm vương vãi khắp nơi tạo thành một thứ nhầy nhầy bẹp nhẹp dưới ánh đèn xanh đỏ chập chùng. Một nhóm thanh niên nam nữ ngồi túm tụm trên dãy ghế sô pha, cười nói ầm ĩ như cố át đi tiếng nhạc chát chúa xung quanh. "Đm.. hôm qua mất trắng 2 chai *éo gỡ được" Cô gái trẻ mặt trắng bệt một lớp phấn dày, váy dài qua bẹn đang ngồi bắt chéo chân với điếu thuốc phì phèo trên miệng, nhăn nhó hùa theo: "Xi nhê gì, em vừa đi toi con Nokia 15 chai, đau chết được! Giờ không biết sao đây" Vài sợi tóc màu cầu vồng lơ thơ rủ xuống cặp lông mày rũ rượi. Cô gái nói không ngoa. Quả thật đó là một rắc rối to với cô. Chân ướt chân ráo, may mắn lắm cô mới được một đại gia chịu chơi sắm cho chiếc Sapcy lẫn con dế 'cự' này, thế mà lóng ngóng thế nào, hôm nọ cô hươ tay trúng nó lúc đang phê thuốc, không để ý. Hết cơn thì con 'dế cưng' đã yên vị trên bãi rượu xirúp lên láng khắp sàng. Trước đó cô đã bị giật mất sợi dây chuyền bạch kim 24k trên đường đến chỗ đại gia, thế nên cú này như thêm dầu vào lửa, mà nhất là đối với cô gái thôn quê nghèo khó như cô thì đó quả là một món hời. Cậu trai cứ văn tục liên hồi về trận bóng đá thua độ, còn cô gái vẫn hùa theo với những nỗi lo âu mất mát của mình.
Sự đời đảo điên. Ai cũng canh cánh một nỗi lo mất của. Sao không thấy ai sợ đánh mất thứ quý báu nhất - chính mình?
Bài viết gần đây
Mất
Tuesday, 7 July 2009
Posted In hư không, tôi-miên-man | |