Bỗng nhiên cúp điện. Căn phòng chìm trong bóng tối. Giật mình. Hụt hẫng. Lạ thật! Một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Đó là thinh không. Lần đầu tiên nhận ra sự tồn tại của thinh không, và lần đầu tiên nghe thấy thinh không ngỡ ngàng đến thế.
Chuyện này làm gợi nhớ đến một câu chuyện thiền từng đọc. Một thiền sinh đang trong quá trình tu học, ngày ngày vẫn đi đò qua sông một mình. Một hôm, đò đang trên đường đi bỗng vướng vào một chiếc đò khác và bị đứng lại. Thiền sinh nọ tiếp tục ngồi thiền trong chiếc đò của mình. Mãi một lúc sau mà chiếc đò kia vẫn chưa đi và khiến đò thiền sinh nọ vướng lại. Tức mình nghĩ có kẻ cố tình phá mình, thiền sinh ra khỏi đò mình và giận dữ quát lên mắng chủ đò kia. Ngay lúc đó, anh ta nhận ra con đò kia không có người. Bất chợt thiền sinh liền giác ngộ.
Thì ra cảm xúc không phải đến từ những thứ bên ngoài, mà là xuất phát từ bên trong bản thân mỗi người. Nhưng người ta lại tìm cách trút nó lên một thứ bên ngoài và biện minh rằng thứ đó là nguồn gốc của cảm xúc của mình. Ta áp đặt thứ cảm xúc nhất định đối với một thứ nhất định. Yêu, ghét, thù hận. Đối tượng kia chỉ là một nơi để ta đặt cảm xúc của mình vào, chứ không phải nguồn của cảm xúc. Ta yêu một ai. Ta ghét một ai. Nếu người đó là nguồn của sự yêu/ghét này thì đáng lẽ ai cũng phải yêu/ghét người đó chứ? Nhưng chỉ có ta thôi. Người đó/sự vật/sự việc đó không là nguồn gốc của yêu/ghét, ta mới chính là nguồn, và ta đem gán cảm xúc đó vào đối tượng kia.
Tưởng tượng mọi thứ đang cao trào. Đang say sưa mê mải miệt mài, nhưng nói đúng hơn là đang chìm trong vô thức, mọi thứ ta đang làm hay nói chỉ phóng ra từ tiềm thức, chẳng có một chút tỉnh táo và ý thức nào trong những việc thường hằng ta vẫn làm. Bỗng nhiên một thứ hoàn toàn khác cắt ngang. Mọi thứ đảo lộn, và điều đó tạo nên một khoảng không vô niệm bao la chưa từng có. Và... I just had a taste of it, a glimpse of nothingness...
Bài viết gần đây
Khoảng-không-bất-chợt
Tuesday, 14 July 2009
Posted In hư không, tôi-miên-man | |