Ta tự hỏi không biết cảm giác ấy như thế nào? Cái cảm giác ngồi sau chấn song nhà tù và nhìn ra bầu trời tự do ngát hương gió bên ngoài. Cái khung cảnh thoáng đãng đến nỗi chỉ cần phút chốc hiên lên trong mắt ta, hay trong tâm trí ta, cũng đủ để dư âm dịu mát của nó lan tỏa khắp trong hồn, để rồi quay lại, ta thấy cõi tù lao thật nhỏ bé và thảm thương...
Một cái gì đó đang vỡ ra. Con người đau khổ không phải vì những thứ họ ham muốn, cũng không phải vì họ không đạt được những thứ họ ham muốn. Thứ khiến con người đau khổ là chính bản thân việc ham muốn đó mà thôi.
Đạo sư Osho từng bảo, hầu hết những gì chúng ta làm không phải là để thoát khỏi cái trại giam này, mà chỉ là trang hoàng nhà tù của ta theo đủ kiểu. Chúng ta mang đủ thứ của cải lẫn danh vọng vào cho nhà tù của mình, nhưng xiềng xích có là vàng thì vẫn là xiềng xích. Tại sao ta không mưu cầu tự do mà chỉ đi tô điểm thêm cho cái vốn chỉ hành hạ ta?
Cánh chim nào bay qua song cửa làm rúng động tâm hồn người tù khốn khổ kia? Nếu ngày mai ta ra đi, thì ta cũng sẽ như cánh chim trời kia thôi, bỏ lại những phồn hoa rực rỡ nhất thời, những rêu phong mục nát của thời gian, bỏ lại tất cả những phù du sương khói...
Cảm giác của một người tù ngồi sau chấn song nhìn ra trời tự do là gì? Có giống cảm giác của ta lúc này không?
Bài viết gần đây
Như cánh chim trời
Saturday, 15 August 2009
Posted In hư không, lá rụng về cội, tôi-miên-man | |