Đó là một ngày đầu hạ ẩm thấp và ảm đạm. Trong dãy hành lang tĩnh mịch, hai con người ngồi cạnh nhau, mong chờ giây phút đến. Rồi... tiếng khóc xé tan bầu không khí căng thẳng đả kéo dài hàng giờ liền. Những giọt nước mắt của cả hai bên... vang vẳng như tiếng khóc...
Một sinh linh chào đời.
Cô nhỏ đi thi về, nghe đầu dây bên kia rộn ràng những âm thanh nói cười, và như có cả tiếng thở đều đặn của một mầm sống nhỏ bé. Cô lao ra khỏi nhà, lao qua gió bụi, qua cả dòng xe cộ nườm nượp ngược xuôi và những dãy hành lang dài thăm thẳm sực nức mùi thuốc sát trùng của bệnh bệnh mà cô vốn luôn ghê sợ... Và, đứa bé nằm đó, đôi mắt to tròn đen láy mở rộng nhìn cô. Từ giây phút đó, cô biết mình đã thành một người khác.
Hai tháng sau đó là khoảng thời gian thật hạnh phúc đối với gia đình cô. Cái con người bé tí ti đang ngọ nguậy trong chiếc chăn kia đã làm khuấy động không gian của hết thảy mọi người. Cô áp bàn tay nhỏ xíu vào má, nghe hơi ấm diệu kỳ lan tỏa khắp khuôn mặt mình. Lạ kỳ thật! Bàn tay bé nhỏ mà sao ấm áp lạ...
Cô nhỏ mong chờ. Cả nhà mong chờ. Đối với cô nhỏ, thứ cô mong chờ chỉ là cái ngày đứa bé thốt lên hai tiếng đó. Chỉ như thế là đủ. Cô sẽ xoa đầu nó, ôm nó vào lòng, thơm lên cặp má phúng phính đáng yêu của nó. Rồi khi nó lớn lên, cô sẽ dạy nó biết sống, biết cảm thụ, và biết vươn lên...
................
Có lẽ tạo hóa không quá nuông chiều nhân loại. Ngài muốn họ phải biết qúy trọng những giá trị dù là nhỏ bé nhất, ngắn ngủi nhất. Ngài có thể ban cho, cũng có thể lấy đi, nhưng điều đó không bao giờ là vô nghĩa. Mọi sự hiện diện dù nhỏ bé và ngắn ngủi đến nhường nào đều đem đến một ý nghĩa nào đó. Suy cho cùng thì, con người ta sống đâu phải chỉ để chết đi, phải không nhỏ?
Ngày đó trời mưa. Chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn có nắp hình bán trụ xóc lên từng tiếng khô khốc trên con đường đất xám gồ ghề đã dại đi vì nỗi đau dưới những làn bánh xe dày xéo. Cỏ um tùm xanh tươi mọc đầy trên những lối đi. Dưới bầu trời vĩnh hằng của nhân loại, Mẹ ôm em vào lòng, như Mẹ đã từng ôm bao người con bình yên về với Mẹ. Cô nhỏ lặng lẽ vuốt bờ cỏ mềm xanh mượt hồn nhiên, hồn nhiên như những ký ức không tên lạc loài của mùa hạ năm nào. Dưới tay cô cỏ thật mịn màng, êm dịu... rồi một ngày, có thể đó sẽ là tóc em.
..................
Cho đến bây giờ, cô nhỏ bảo, mỗi khi nhớ lại những ngày ấy, cô vẫn mơ hồ cảm thấy như một bàn tay bé nhỏ mịn như bông áp khẽ vào má cô, và hơi ấm của nó tỏa ra khắp mặt cô, làm vang lên những âm thanh mà đôi tai không thể nào nghe được nhưng trái tim lại cảm nhận một cách dễ dàng.
Hớp một ngụm trà nóng, đôi mắt cô đăm chiêu nhìn về cõi xa xăm. Tôi đọc được trong ánh mắt ấy cả một miền sâu thẳm mông lung của buổi chiều hoàng hôn vời vợi. Đứa bé giờ lớn lắm, chắc đã đủ tuổi đi mẫu giáo. Cô có thể nghe thấy hai tiếng nọ nó gọi cô bằng cái giọng ngọng nghịu trong veo ấy, như cô hằng mong dợi.
Cỏ vẫn xanh um trên những sườn đồi và cô nhỏ vẫn dịu dàng vuốt những nhánh cỏ mượt ven đường, nay đã hoá thành em, để tìm lại những mảnh ký ức rụng rơi hôm nào...
.......
... nghe như có tiếng kêu lạc đi trong gió lộng...
.......
Em cô tròn bốn tuổi.
Bài viết gần đây
Thắp một nén hương
Saturday, 17 May 2008
Posted In tôi-miên-man | |