Bài viết gần đây
Homing
Saturday, 22 August 2009
Born a traveller
Died a returner
Home is everywhere
Everywhere to home
Sinh ra là khách qua đường
Chết rồi làm kẻ trở về cố hương
Đất trời quán trọ bên đường
Cùng nương thân phận ngàn năm bụi bờ
(Khuyết danh)
Đọc tiếp....
Posted In English, hư không, lá rụng về cội | |
Như cánh chim trời
Saturday, 15 August 2009
Ta tự hỏi không biết cảm giác ấy như thế nào? Cái cảm giác ngồi sau chấn song nhà tù và nhìn ra bầu trời tự do ngát hương gió bên ngoài. Cái khung cảnh thoáng đãng đến nỗi chỉ cần phút chốc hiên lên trong mắt ta, hay trong tâm trí ta, cũng đủ để dư âm dịu mát của nó lan tỏa khắp trong hồn, để rồi quay lại, ta thấy cõi tù lao thật nhỏ bé và thảm thương...
Một cái gì đó đang vỡ ra. Con người đau khổ không phải vì những thứ họ ham muốn, cũng không phải vì họ không đạt được những thứ họ ham muốn. Thứ khiến con người đau khổ là chính bản thân việc ham muốn đó mà thôi.
Đạo sư Osho từng bảo, hầu hết những gì chúng ta làm không phải là để thoát khỏi cái trại giam này, mà chỉ là trang hoàng nhà tù của ta theo đủ kiểu. Chúng ta mang đủ thứ của cải lẫn danh vọng vào cho nhà tù của mình, nhưng xiềng xích có là vàng thì vẫn là xiềng xích. Tại sao ta không mưu cầu tự do mà chỉ đi tô điểm thêm cho cái vốn chỉ hành hạ ta?
Cánh chim nào bay qua song cửa làm rúng động tâm hồn người tù khốn khổ kia? Nếu ngày mai ta ra đi, thì ta cũng sẽ như cánh chim trời kia thôi, bỏ lại những phồn hoa rực rỡ nhất thời, những rêu phong mục nát của thời gian, bỏ lại tất cả những phù du sương khói...
Cảm giác của một người tù ngồi sau chấn song nhìn ra trời tự do là gì? Có giống cảm giác của ta lúc này không?
Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội, tôi-miên-man | |
Tha thứ
Thursday, 13 August 2009
Hôm nay vô tình đọc được một bài viết. Bài viết về hận thù. Nghe 'hận thù' thấy ghê vậy chứ thật ra đó là một nỗi lòng rất thật - nhưng 'thật' không có nghĩa là chính đáng - của một bạn trẻ vốn hồn nhiên và vui tính nhưng đang bức xúc vì những bất công trên đường đời mà bạn ấy gặp phải.
Có lẽ sự tình cụ thể không cần kể ra, vì ai chẳng có lúc gặp phải 'bất công' trên đường đời? Với mỗi cá nhân, những bất công mình gặp phải có lẽ là rất thật, rất dữ dội và đáng là chuyện lớn, và thật sự nó là đề tài lớn của không biết bao nhiêu cuộc thảo luận, bao nhiêu mệng lưỡi, công kích và đặc biệt là đề tài muôn thưở của các văn sĩ lẫn cánh nhà báo hay nói chung là những-cây-bút-bất-bình.
Mình không nói những việc đó là sai. Không hề! Cứ tưởng tượng anh đang vui vẻ đứng hóng mát trên thuyền rồng, bỗng dưng thuyền trưởng lại tóm cổ anh quăng xuống sông và bảo: "Đáng đời!" Trong khi anh còn chưa hiểu ất giáp gì sất. Chà, tức lắm chứ!
Câu hỏi đặt ra là... Anh có tha thứ cho người đó đợc không?
Hầu hết mọi người đều chọn có thể dễ dàng huênh hoang về lòng vị tha một cách rất cao thượng, dạng như 'khi tha thứ là ta đã giải thoát người tù nhân và phát hiện tù nhân đó chính là ta', hay 'oan oan tương báo, bao giờ mới dứt', vân vân và vân vân. Nhưng khi gặp phải tình huống mà mình là 'nạn nhân' của sự bất bình thì cái mớ lý tưởng đó bay đâu mất. Trong lòng chỉ còn nỗi oán ghét lẫn bức xúc với đời và đó là nguồn gốc của những dòng trạng thái (status) hay những bài viết đầy hờn dỗi oán thán với đời. Họ có thể oán đủ thứ, từ những con người, sự vật, sự việc liên quan trực tiếp đến tình huống đó cho đến những thứ "xa xôi" hơn như xã hội, cộng đồng, nhà nước... và rốt cuộc kết luận cái đùng: "Đời thật khốn nạn!" ('Life sucks!')
Khoan tính đến những oán trách đó có đúng hay không, một điều khá lạ lùng là sao không hề thấy ai trách... chính mình (?) Ta có thể chỉ tay vào mọi thứ trên trời dưới đất mà chỉ trích, trách móc, đả kích, mỉa mai, châm biếm... nhưng liệu có chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy oán hờn trong gương kia mà vấn: "Mày có lỗi không?"
Vâng, điều đó là rất khó, nếu không thể nói là không thể, và mình cá rằng ai đó vô tình hay hữu ý đọc bài này đến đây sẽ phản đối ngay lập tức: "Tôi là nạn nhân, mà bạn còn đi trách tôi sao?", trừ khi họ hiểu được vấn đề cơ bản là không có một thực tại nào đến với ta mà hoàn toàn khách quan cả. Nhưng thôi, khoan bàn đến vấn đề này, vì khi lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng thì khó ai còn đầu óc tỉnh táo mà nhận thức rõ nguyên nhân sâu xa của sự việc. Và những lời này sẽ lại càng nghe vô lý đối với người không có khái niệm gì về 'thế giới tinh thần' (tạm gọi vậy).
Chỉ khi ta hiểu được rằng không có gì là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có nguyên nhân chủ quan của nó, dù nguyên nhân đó có sâu xa đến đâu hay ta có nhìn được nó hay không, thì ta mới sẵng sàng trải lòng ra mà tha thứ, mà buông bỏ khối u hờn nặng trĩu ta vô tình mang theo bấy lâu, và nhận ra, thật sự nhận ra rằng chỉ có ta là tù nhân và cũng là nạn nhân duy nhất của chính ta.
Đọc tiếp....
Có lẽ sự tình cụ thể không cần kể ra, vì ai chẳng có lúc gặp phải 'bất công' trên đường đời? Với mỗi cá nhân, những bất công mình gặp phải có lẽ là rất thật, rất dữ dội và đáng là chuyện lớn, và thật sự nó là đề tài lớn của không biết bao nhiêu cuộc thảo luận, bao nhiêu mệng lưỡi, công kích và đặc biệt là đề tài muôn thưở của các văn sĩ lẫn cánh nhà báo hay nói chung là những-cây-bút-bất-bình.
Mình không nói những việc đó là sai. Không hề! Cứ tưởng tượng anh đang vui vẻ đứng hóng mát trên thuyền rồng, bỗng dưng thuyền trưởng lại tóm cổ anh quăng xuống sông và bảo: "Đáng đời!" Trong khi anh còn chưa hiểu ất giáp gì sất. Chà, tức lắm chứ!
Câu hỏi đặt ra là... Anh có tha thứ cho người đó đợc không?
Hầu hết mọi người đều chọn có thể dễ dàng huênh hoang về lòng vị tha một cách rất cao thượng, dạng như 'khi tha thứ là ta đã giải thoát người tù nhân và phát hiện tù nhân đó chính là ta', hay 'oan oan tương báo, bao giờ mới dứt', vân vân và vân vân. Nhưng khi gặp phải tình huống mà mình là 'nạn nhân' của sự bất bình thì cái mớ lý tưởng đó bay đâu mất. Trong lòng chỉ còn nỗi oán ghét lẫn bức xúc với đời và đó là nguồn gốc của những dòng trạng thái (status) hay những bài viết đầy hờn dỗi oán thán với đời. Họ có thể oán đủ thứ, từ những con người, sự vật, sự việc liên quan trực tiếp đến tình huống đó cho đến những thứ "xa xôi" hơn như xã hội, cộng đồng, nhà nước... và rốt cuộc kết luận cái đùng: "Đời thật khốn nạn!" ('Life sucks!')
Khoan tính đến những oán trách đó có đúng hay không, một điều khá lạ lùng là sao không hề thấy ai trách... chính mình (?) Ta có thể chỉ tay vào mọi thứ trên trời dưới đất mà chỉ trích, trách móc, đả kích, mỉa mai, châm biếm... nhưng liệu có chịu nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy oán hờn trong gương kia mà vấn: "Mày có lỗi không?"
Vâng, điều đó là rất khó, nếu không thể nói là không thể, và mình cá rằng ai đó vô tình hay hữu ý đọc bài này đến đây sẽ phản đối ngay lập tức: "Tôi là nạn nhân, mà bạn còn đi trách tôi sao?", trừ khi họ hiểu được vấn đề cơ bản là không có một thực tại nào đến với ta mà hoàn toàn khách quan cả. Nhưng thôi, khoan bàn đến vấn đề này, vì khi lửa giận đang ngùn ngụt trong lòng thì khó ai còn đầu óc tỉnh táo mà nhận thức rõ nguyên nhân sâu xa của sự việc. Và những lời này sẽ lại càng nghe vô lý đối với người không có khái niệm gì về 'thế giới tinh thần' (tạm gọi vậy).
Chỉ khi ta hiểu được rằng không có gì là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có nguyên nhân chủ quan của nó, dù nguyên nhân đó có sâu xa đến đâu hay ta có nhìn được nó hay không, thì ta mới sẵng sàng trải lòng ra mà tha thứ, mà buông bỏ khối u hờn nặng trĩu ta vô tình mang theo bấy lâu, và nhận ra, thật sự nhận ra rằng chỉ có ta là tù nhân và cũng là nạn nhân duy nhất của chính ta.
Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội, living metaphysically, tôi-miên-man | |
Subscribe to:
Posts (Atom)