Bài viết gần đây
Chạm vào cô đơn
Thursday, 11 October 2012
Tôi không hay kể ý tưởng hay ý định của mình với những người không thân, nhưng quả thật có đôi lần tôi chia sẻ với một số người về dự định kinh doanh của mình. Tôi muốn thành lập một trung tâm thiền định đặc biệt dành cho doanh nhân.
Khi có ai hỏi vì sao là doanh nhân, mà không phải là tất cả mọi người, thì tôi chỉ cười và xuề xòa một số lý do có vẻ có lý nhất mà tôi thường nghĩ được như: doanh nhân là đối tượng có độ stress cao, cần sự tỉnh táo, cần nhiều năng lượng và sức sáng tạo, cần khả năng chịu đựng cao... hay: doanh nhân là những người có sức ảnh hưởng lớn, họ là người ảnh hưởng lên rất nhiều người khác và cả sản phẩm/dịch vụ họ tạo ra trực tiếp hay gián tiếp, chính vì vậy mà tâm trạng và thần thái của họ sẽ tạo nên sự thay đổi lớn cho những người xung quanh, và nếu đó là một tinh thần tích cực, nó sẽ góp phần tạo nên làn sóng tươi tốt và ngược lại. Đối tượng này nếu phát triển sẽ giúp phát triển nhiều người khác trong xã hội...
Những lý do không phải là không có lý. Nhưng mãi đến tận hôm nay, tôi mới tìm được lý do sâu xa nhất vì sao tôi muốn mang thiền định vào đối tương doanh nhân này. Mãi đến hôm nay, tôi mới thực sự hiểu được động cơ nguyên thủy của mình là gi. Đơn giản bởi vì: thế giới lạnh. Đang ngày càng lạnh dần. Và tôi muốn ôm họ, muốn sưởi ấm những băng giá đơn côi trong tim họ, bởi vì đơn giản, doanh nhân chính là những con người lạnh nhất.
Họ là những người cô đơn nhất hành tinh.
Nỗi cô đơn của doanh nhân không giống những người thường. Nó sâu sắc và âm thầm lắm. Nhiều khi họ còn không biết là mình cô đơn nữa. Hoặc có biết cũng phải gồng mình chịu đựng - dĩ nhiên một mình - nên cô đơn lại càng thấm đẫm cô đơn. Họ cô đơn không chỉ khi ở một mình, họ cô đơn ngay cả khi xung quanh rất nhiều người. Họ tất bật với những khách hàng, hợp đồng, đối tác xung quanh; họ không ngừng bận rộn với hàng núi thông tin và hàng loạt con người... Nhưng điều đó không khiến họ ngừng cô đơn. Chẳng qua chỉ là nỗi cô đơn tạm lắng xuống để nhường chỗ cho những bận bịu tấp nập của chốn thương trường bon chen. Để rồi, khi có khoảng lặng giữa những ồn đã đó, nỗi cô đơn lại trỗi dậy, quằn quại và buốt thấu hơn bao giờ hết...
Nhưng khác với đại đa số những người bình thường khác, họ không được quyền sống với nỗi cô đơn của mình. Không được thể hiện nó, không được đụng đến nó, không được giải tỏa nó, thậm chí đôi khi còn không được nhìn nhận nó. Cô đơn là đứa con vô thừa nhận của họ, một đứa trẻ mà cho dù có rất khát khao họ cũng không được quyền chăm sóc. Họ cô độc trên đỉnh cao của quyền lực đồng tiền.
Tôi thương họ quá. Họ cần lắm một chút ấm áp trong cái xô bồ của thế giới mà họ chịu đựng. Họ mang đến hài lòng cho mọi người nhưng bản thân họ thì sao? Tôi muốn ôm họ vào lòng, sưởi ấm những lạnh buốt trong tâm hồn họ, xoa dịu những giằn vặt mà họ luôn phải đấu tranh trong tâm tưởng, trút đi gánh nặng mà họ luôn phải gồng mình chịu trận, và trao họ một chút, dù chỉ một chút thôi, một thoáng hạnh phúc nhỏ nhoi mà họ dường như đánh mất khi mãi chạy đuổi theo những lớn lao vĩ đại.
...Nhưng chao ôi, tôi còn nhỏ bé quá. Lo cho mình tôi còn lo chưa xong, làm sao ôm được cả vòng tay những lạnh lẽo đến tê buốt kia?....
Nhưng tôi thương, thương quá... Có lẽ hiện giờ, tôi chỉ biết nguyện cầu thật chân thành cho những tâm hồn lẻ loi kia, xin có một ngọn đuốc đâu đó thắp lên cho đêm dài của họ bớt phần lạnh lẽo... Ừ, có lẽ điều tốt nhất tôi làm được cho họ lúc này là nguyện cầu bằng cả trái tim tôi, và một bàn tay sẵn sàng để họ nắm lấy khi cần. Tôi sẽ phải trui rèn mình nhiều hơn nữa, để có một trái tim bao dung và bao la, đủ để chứa đựng và sưởi ấm hàng triệu triệu trái tim buốt giá mà tôi yêu vô bờ bến...
Tôi có làm được không? Tôi sẽ phải đi tìm câu trả lời cho mình. Đọc tiếp....
Khi có ai hỏi vì sao là doanh nhân, mà không phải là tất cả mọi người, thì tôi chỉ cười và xuề xòa một số lý do có vẻ có lý nhất mà tôi thường nghĩ được như: doanh nhân là đối tượng có độ stress cao, cần sự tỉnh táo, cần nhiều năng lượng và sức sáng tạo, cần khả năng chịu đựng cao... hay: doanh nhân là những người có sức ảnh hưởng lớn, họ là người ảnh hưởng lên rất nhiều người khác và cả sản phẩm/dịch vụ họ tạo ra trực tiếp hay gián tiếp, chính vì vậy mà tâm trạng và thần thái của họ sẽ tạo nên sự thay đổi lớn cho những người xung quanh, và nếu đó là một tinh thần tích cực, nó sẽ góp phần tạo nên làn sóng tươi tốt và ngược lại. Đối tượng này nếu phát triển sẽ giúp phát triển nhiều người khác trong xã hội...
Những lý do không phải là không có lý. Nhưng mãi đến tận hôm nay, tôi mới tìm được lý do sâu xa nhất vì sao tôi muốn mang thiền định vào đối tương doanh nhân này. Mãi đến hôm nay, tôi mới thực sự hiểu được động cơ nguyên thủy của mình là gi. Đơn giản bởi vì: thế giới lạnh. Đang ngày càng lạnh dần. Và tôi muốn ôm họ, muốn sưởi ấm những băng giá đơn côi trong tim họ, bởi vì đơn giản, doanh nhân chính là những con người lạnh nhất.
Họ là những người cô đơn nhất hành tinh.
Nỗi cô đơn của doanh nhân không giống những người thường. Nó sâu sắc và âm thầm lắm. Nhiều khi họ còn không biết là mình cô đơn nữa. Hoặc có biết cũng phải gồng mình chịu đựng - dĩ nhiên một mình - nên cô đơn lại càng thấm đẫm cô đơn. Họ cô đơn không chỉ khi ở một mình, họ cô đơn ngay cả khi xung quanh rất nhiều người. Họ tất bật với những khách hàng, hợp đồng, đối tác xung quanh; họ không ngừng bận rộn với hàng núi thông tin và hàng loạt con người... Nhưng điều đó không khiến họ ngừng cô đơn. Chẳng qua chỉ là nỗi cô đơn tạm lắng xuống để nhường chỗ cho những bận bịu tấp nập của chốn thương trường bon chen. Để rồi, khi có khoảng lặng giữa những ồn đã đó, nỗi cô đơn lại trỗi dậy, quằn quại và buốt thấu hơn bao giờ hết...
Nhưng khác với đại đa số những người bình thường khác, họ không được quyền sống với nỗi cô đơn của mình. Không được thể hiện nó, không được đụng đến nó, không được giải tỏa nó, thậm chí đôi khi còn không được nhìn nhận nó. Cô đơn là đứa con vô thừa nhận của họ, một đứa trẻ mà cho dù có rất khát khao họ cũng không được quyền chăm sóc. Họ cô độc trên đỉnh cao của quyền lực đồng tiền.
Tôi thương họ quá. Họ cần lắm một chút ấm áp trong cái xô bồ của thế giới mà họ chịu đựng. Họ mang đến hài lòng cho mọi người nhưng bản thân họ thì sao? Tôi muốn ôm họ vào lòng, sưởi ấm những lạnh buốt trong tâm hồn họ, xoa dịu những giằn vặt mà họ luôn phải đấu tranh trong tâm tưởng, trút đi gánh nặng mà họ luôn phải gồng mình chịu trận, và trao họ một chút, dù chỉ một chút thôi, một thoáng hạnh phúc nhỏ nhoi mà họ dường như đánh mất khi mãi chạy đuổi theo những lớn lao vĩ đại.
...Nhưng chao ôi, tôi còn nhỏ bé quá. Lo cho mình tôi còn lo chưa xong, làm sao ôm được cả vòng tay những lạnh lẽo đến tê buốt kia?....
Nhưng tôi thương, thương quá... Có lẽ hiện giờ, tôi chỉ biết nguyện cầu thật chân thành cho những tâm hồn lẻ loi kia, xin có một ngọn đuốc đâu đó thắp lên cho đêm dài của họ bớt phần lạnh lẽo... Ừ, có lẽ điều tốt nhất tôi làm được cho họ lúc này là nguyện cầu bằng cả trái tim tôi, và một bàn tay sẵn sàng để họ nắm lấy khi cần. Tôi sẽ phải trui rèn mình nhiều hơn nữa, để có một trái tim bao dung và bao la, đủ để chứa đựng và sưởi ấm hàng triệu triệu trái tim buốt giá mà tôi yêu vô bờ bến...
Tôi có làm được không? Tôi sẽ phải đi tìm câu trả lời cho mình. Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội, tôi-miên-man | |
What matters
Tuesday, 13 July 2010
"Who would be the most important person in my life?", sometimes I asked.
Just listened to the story of a girl, a girl who lost her purity in her first love with a man who raped her in the new year's eve. After the event, her soul was torn into million pieces, so badly damaged that she thought she could never be in serious love again. Then one day, another man came and loved her after a time befriending. She sneered sarcastically at him while all the way telling him to love her as a prostitude; if he agreed then they could begin, she said. Despite all her scornful manner and behaviors toward him, he treated her with all his heart, until one day, by the twist of fate, she was brought by him to the same room where she had been raped and met the raper, her ex, who turned out to be a friend of her new lover. She screamed out and rushed away as soon as she saw him. Her new lover ran and called out to her, but she didn't stop, and while on his way to catch her in the night, he was hit by a car which caused him to be in a red liquid mess when she came to him. The story ended with the scene where she stood in front of his grave and held his diary in her hands, by which she found out that he had known all about her and his friend before but it just made him love her more fiercely, not turn away as she thought he would do if he found out about her past. Things were too late then when she wept at his grave as she realized she did love him so much but never had the courage to accept it. And though tardily, there was one thing that she finally understood - that she should never let her past pain create more pains for her and others, that she must love and deeply appreciate what she'd got no matter what…
Personally, I believe she will. Because she, at the end of the story, was just as tearful as I, as a result of a jangling awakening - that the people in our present life are the most precious ones. Tears just welling in my eyes when I realize how much I love them, how badly I'd miss them if they were gone, the people whom I hated, the people who caused me trouble directly or indirectly, the people I was afraid to face because of my affectionate attachment to them… and of course, the ones who I call family and friends. They are the people. They are my greatest love. They are my sunshine, my everything. I love them dearly. Tonight, I think I'll pray for them from the deepest of my heart. Yes, they can ignore me, they can do no good in return for me, they can let me be one-sided love, whatever, I love them - this is enough. I love them.
Đọc tiếp....
Posted In English, hư không, tôi-miên-man | |
Trắng hơn cả mây ngàn
Wednesday, 5 May 2010
mộng mong manh mà mộng mãi miên man
...Đắm say cũng một kiếp người
Cuồng quay cũng một giấc Đời mà thôi
Đời ngọt đắng như vôi như mật
Đời được mất như nắng như mưa
Giật mình trong một giấc trưa
Tỉnh ra mới rõ: chỉ vừa ban mai
Trong cơn gió khoan thai nhè nhẹ
Mây miên man khe khẽ trôi xa
Lung linh hương sắc rừng hoa
Giậc mình tỉnh giấc: chỉ là chiêm bao.
Nhìn trước mắt trời cao vời vợi
Trông sau lưng phơi phới gió hồng
Ra đi trong ánh hừng đông
Hoa vàng lá ngọc tấm lòng chẳng xiêu
Chân dừng bước, ráng chiều rơi vội
Đêm bao la tiếp nối hành trình
Nắng lên rọi tiếng bình minh
Con đường trước mặt: vẫn hình dạng xưa?!
Mới hay đời như mưa bao chuyến
Sinh trong mây, tan biến trong mây
Tiến lùi quanh quẩn vòng dây
Ai vươn tay thấy nhánh cây thiên đường?
Đường lên đấy đau thương đầy mộng
Mộng trong mộng cũng mộng mà thôi
Nghìn năm mộng giấc phai phôi
Sướng vui, đau khổ... sẽ thôi chẳng còn.
Cao xanh gió thoảng từng cơn
Để lòng ta lại trắng hơn mây ngàn
Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội | |
Upside down
Thursday, 17 December 2009
What if
Reality is not real
And
Illusion is not so illusory
?
And what if
Reality is an illusion
And
Illusion is a reality
?
And what if
Reality is not as real as illusion
And
Illusion is not as illusory as reality
?
Đọc tiếp....
Reality is not real
And
Illusion is not so illusory
?
And what if
Reality is an illusion
And
Illusion is a reality
?
And what if
Reality is not as real as illusion
And
Illusion is not as illusory as reality
?
Posted In English, hư không, living metaphysically | |
Tan
Monday, 7 December 2009
Giấc mơ có tan ra không?
Người ta nói nếu anh mới đi dự đám tang của 1 người, anh sẽ òa khóc nức nở và quay về nhìn nhận cuộc sống của mình một cách khác hơn.
Khi anh đi dự đám tang của 10 người, and sẽ không còn khóc nữa mà thấy mình chợt bình thản nhắm mắt lại cho giọt lặng lẽ chảy bình yên xuống vai, và nhẩm thầm những câu thơ Xuân Diệu
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rủa màu xanh
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh
Rồi họ lại nói nếu anh đi dự đám tang của 100 người, anh sẽ thấy chính mình tan biến như một đám hơi sương tan ra trong một đêm gió lộng.
Và anh nghe tiếng họ vang vọng giữa không trung
Đừng đứng bên mộ tôi mà khóc
Tôi không ở đó và không ngủ đâu nào
Tôi là ngàn cơn gió thoảng
là kim cương trong tuyết sáng long lanh
là ánh dương dát vàng hạt lúa
là mưa thu nhẹ rớt bên đời
Trong nắng sớm ban mai tĩnh lặng
tôi là cánh chim nhẹ vút lưng trời
Đừng đứng bên mộ tôi mà khóc
Tôi không ở đó
và không chết đâu nào
Do not stand at my grave and weep;
I am not there. I do not sleep.
I am a thousand winds that blow.
I am the diamond glints on snow.
I am the sunlight on ripened grain.
I am the gentle autumn rain.
When you awaken in the morning's hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circled flight.
I am the soft stars that shine at night.
Do not stand at my grave and cry;
I am not there. I did not die.
Và khi chính anh chỉ còn 1 giờ để sống, anh sẽ mơ thấy mình trôi thật nhẹ nhàng giữa biển đêm, anh biết sau lưng anh là bờ cát li ti nơi hàng vạn ngàn câu chuyện của đời anh đã diễn ra, nơi anh đã vui, đã buồn, đã bận rộn với những công việc chất chồng, đã cuốn cuồn chạy đuổi đủ thứ thứ mà anh không biết bây giờ lấy chúng để làm gì, khi mà anh đang dần trôi rât êm sang bên kia bờ đại dương...
Anh là cát bụi.
Dust in the wind
Đọc tiếp....
Posted In hư không, tôi-miên-man | |
Baby don't you cry - Quincy Coleman
Friday, 4 December 2009
Posted In English, tôi-miên-man, trẻ thơ | |
Subscribe to:
Posts (Atom)