Bài viết gần đây
Qưỡn
Nhưng không phải khoảng lặng nào cũng mơn man êm dịu như thế. Và không phải người nào cũng có thể khiến nó thoải mái khi ngồi im ru bên cạnh như vậy.Rất nhiều khi sự im lặng khiến người ta bối rối, e dè và không thoải mái. Có khi sự im lặng lại rất đáng sợ và tiềm ẩn những điều không ai biết. Người ta vẫn nói "bình yên trước cơn bão" đấy thôi. Và có lúc im lặng chỉ là một sự thờ ơ lãnh đạm vô thưởng vô phạt.
Ủi an, chia sẻ, sự ân cần, những lời lẽ khích lệ, động viên... những điều này nó đều rất trân trọng. Nhưng đôi khi, chỉ đôi khi thôi, nó ko thiết những thứ xa xỉ đó, nó cần một thứ giản dị hơn nhiều nhưng có lẽ cũng xa xỉ hơn nhiều. Nó cần một khoảng lặng không đơn độc.
Nó thường tưởng tượng thấy một cánh đồng cỏ khô trong buổi chiều nắng nhạt, gió hiu hiu thoảng và giữa đồng có ba, đôi khi là bốn người ngồi lặng lẽ ngắm nhìn nắng xế len qua những nhánh cỏ khô sậm màu hoàng hôn. Có khi họ lại ngồi trên một triền đê nhìn xuyên qua cánh đồng cỏ rung rinh trong gió nhẹ ban chiều và lắng nghe tiếng lạo xạo của những nhánh cỏ khô cạ vào nhau. Tất cả đều lặng thinh. Không nhìn nhau, ánh mắt của họ hướng về một tầng không xa xăm nào đó. Chỉ đơn giản là họ đang trò chuyện với nhau trong im lặng. Họ đang cùng nhau lắng nghe âm điệu của thinh không. Mọi thứ đều thật rõ ràng, sống động, như thể nó nghe thấy cả tiếng thở của gió trên cánh đồng bao la đó. Duy chỉ có khuôn mặt của những nhân vật kia là rất mơ hồ, mờ ảo, chỉ thấy những chiếc bóng của ba con người đổ dài vô tận trên những nhánh cỏ khô...
Hoàng hôn... Có lặng lẽ nào êm đềm hơn thế?...
Thôi, tỉnh giấc lại nào. Nó chẳng thích phải phí phạm thời gian. Thế mà lại có cái ý tưởng nhảm đến không thể nào nhảm hơn. Không làm gì cả hàng giờ liền để ngồi cạnh một người cũng hàng giờ liền không làm gì khác ngoài ngồi nhìn đăm đăm vào cõi thinh không (!?), nếu có 2-3 người nữa thì càng hay, nhưng ý nghĩ nó khiến nó phì cười. Giữa cuộc sống ồn ã xô bồ này mà có một người như thế còn thấy lạ, lấy đâu ra tới mấy kẻ điên đến mức đó . Mà cho dù có thì cũng chưa chắc chịu nổi một con người vừa gàn vừa gở như nó lâu dài được =.=. Nó là người mà lúc đầu ai cũng thích và về sau thì ai cũng ghét mà O_o. Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có gia đình và đám bạn thân là chịu nổi nó thôi (poor them!) Vậy nói trắng ra là nó ước gì có một kẻ nào đó cũng điên như nó Nhưng thế giới ngày càng phát triển nên con người cũng ngày càng thông minh và tỉnh táo hơn nhiều, làm gì nhiều kẻ quẫn trí như hồi đó nữa.
Thế là nó lại tìm đến họ, bao gồm cả con người đó. Nó biết chẳng bao giờ họ chối từ nó điều gì
...
Hôm nay cực kỳ qưỡn.
Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man | |
Vũ trụ và ảo tưởng về cá nhân
Thế rồi, nỗi sợ đến. Sợ và đau. Một nỗi ám ảnh bất an cứ âm ỉ như một bóng ma chờn vờn trong tâm trí. Cảm giác sợ hãi, âu lo về một thứ thật mơ hồ nào đó. Nó cứ bám lấy từng hơi thở, từng nhịp tim, trong thứ tiềm thức sâu xa mà ta ko chủ tâm nhận biết được. Tệ hại hơn, đôi khi nó là một cảm giác thật mất mát, lạc lõng, một cái gì đó vụn vỡ, nát tan, hoang tàn, tê dại...
Chỉ khi bình tĩnh lại mới thấy nó thật hư vô, thật vặt vãnh đến buồn cười. Thế mà khi ở trong nó thì cứ muốn đắm chìm trong đó mãi, cứ quẩn quanh mò mẫm, thậm chí lao đi điên cuồng tìm kiếm một lối thoát trong bóng tối đen kịt bủa vây khắp phía, mà ko nhận ra lối thoát ở trong chính mình đấy thôi. Có lẽ Eckhart Tolle nói đúng, chúng ta đều là những kẻ hành khất đáng thương - những kẻ ăn mày bám víu vào từng chút hoan lạc của thế giới bên ngoài ngột ngạt và đầy biến động để sống, để tìm vui, mà quên mất rằng những thứ đó thật vô thường. Hoa kia sớm nở tối tàn, và niềm vui khi có được một thứ gì đó là nguồn gốc của nỗi đau khi thứ đó mất đi. Hỏi thế giới có bao nhiêu trái tim hạnh phúc trong yêu thương để rồi tan vỡ khi tình yêu ra đi? Bao nhiêu tâm hồn rơi vỡ khi bị người thân phản bội? Bạn bè quay lưng? Bao nhiêu nước mắt cho một người thân yêu nay trở thành quá cố? Thế đấy. Mọi hạnh phúc phù du đều tiềm tàng một nỗi đau.
Nói như thế có lẽ dễ bị hiểu lầm thành chủ nghĩ bi quan, rằng suốt ngày ta cứ nơm nớp lo sợ đánh mất những thứ mình có, rằng là mọi thứ không nên tồn tại, rằng chúng chẳng hề có ý nghĩa gì trong thế gian phù phiếm. Ngược lại là khác. Chính vì mọi thứ đều có ý nghĩa và đều tồn tại trong một thể thống nhất của Vũ Trụ nên khi ta quá gắn bó với những gì thuộc hình thức của nó thì tức là ta đang tự tách nó ra khỏi cái thể thống nhất kiện toàn ấy, nhưng vấn đề là sự tách biệt này không bao giờ là tuyệt đối và vĩnh cửu, thứ mà ta tách ra - thứ ta yêu quý - chỉ mang tính tạm thời và mãi mãi luôn thuộc về Vũ Trụ này, cái Vũ Trụ mà ta không thể chạm đến khi chưa tìm về bên trong chính mình. Nói cách khác, ta đang gắn bó với khía cạnh Ảo của thứ ta yêu quý, thay vì nhận ra bản chất Thật của nó.
Có lẽ ngôn ngữ không đủ khả năng truyền đạt hết cái tổng thể vĩ đạt này, hoặc là ta không đủ khả năng dùng ngôn ngữ để biểu đạt nó, hoặc ta vẫn chưa quán triệt nó một cách viên mãn và chân phương nhất. Dù gì thì nó cũng không thể diễn đạt hết được. Nó là một thứ chỉ có thể NGỘ ra chứ không thể hiểu bằng cách diễn đạt thông thường.
Vì vậy, "mọi hạnh phúc phù du đều là tiềm tàng của nỗi đau", chỉ có hạnh phúc đích thực mới trường tồn vĩnh cửu. Nhưng thế nào là hạnh phúc phù du và đâu là hạnh phúc đích thực? Như đã nói, ngôn từ tuy là một thành tựu vĩ đại của nhân loại, nhưng kiệt tác đó không là tất cả. Khi đụng phải vấn đề vượt lên trên ngôn từ, nó trở nên vô dụng. Và nếu cứ bám lấy dù là lớp nghĩa phổ quát hay những tầng sâu ngữ nghĩa của các từ như "phù du" và "đích thực" thì sẽ chẳng bao giờ NGỘ được vấn đề.
Chỉ có một điều thế này là hoàn toàn diễn đạt được: Cái hạnh phúc đích thực ấy không phải là một thứ ta có thể kiếm tìm ở thế giới bên ngoài, cũng không phải là một thứ quá xa xôi không chạm đến được, càng không phải là một thứ không có thực như chủ nghĩa bi quan từng nói. Nó chính là Vũ Trụ bên trong mỗi người, vấn đề chỉ là ta có đến được với nó hay không mà thôi. Tiếc là tương đối hiếm người nào đạt được trạng thái cực lạc đó, kể cả ngay khi ta hiểu được nó trên lý thuyết thì từ đó bước đến áp dụng cũng là cả khoảng cách.
Chính cuộc lao đầu trong vô vọng vào thế giới vô thường bên ngoài nhằm tìm kiếm những khoái lạc phù du mà hình thành nên nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn âm ầm gặm nhấm và bào mòn dần tâm hồn con người, để rồi ta vẫn cứ quẫy đạp trong tuyệt vọng với tiếng thét câm lặng mãi tan biến trong hư không, trong khi có cả Vũ Trụ bao la vĩnh hằng bên trong bản thân mỗi người mà ta ko thèm để tâm khai phá. Ừ, chừng nào còn chưa kết nối được với bên trong chính mình, chưa đến được với vị thánh trong mỗi chúng ta, thì chừng đó ta còn chưa giải thoát, chưa đạt được hạnh phúc đích thực, chưa đến với thế giới cực lạc, với cõi niết bàn... bất cứ tên gì để gọi cái Vũ Trụ ấy.
Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội | |
Xin làm chiếc lá lặng lẽ rơi
Posted In hư không, lá rụng về cội | |
Ảo và Thực - Đề tài muôn thưở
Đọc tiếp....
Posted In hư không, tôi-miên-man | |
Trong đau thương sao không trở lại thời thơ ấu?
Giấc ngủ trẻ thơ bình yên quá. Đau thương nào cuốn xoáy được em. Giông tố nào nhận chìm được em.Có khi nào giật mình nhớ lại ngày xưa... ta để nỗi buồn trôi đi thật nhẹ nhàng như thế nào...
Keng chuông, ngựa gỗ, rồng rắn lên mây...
Mải mê những trò chơi xóm nhỏ, em lạc mất giờ về
Phố lên đèn nhá nhem bóng tối
Dịu dàng mà nóng ran lời mẹ gọi
Ba lằn roi sâu cho nhớ phép nhà...
Và ức lắm nỗi niềm thơ bé
Đêm thở sâu tiếng thút thít khôn nguôi
Em lả đi trong hồn nhiên giấc ngủ
Sớm mai thức dậy nỗi buồn tan biến rồi...
(...)
Ừ, khi đau thương sao không làm một đứa trẻ? Quên nước mắt để đổi lấy nụ cười. Trẻ thơ như thế đấy, hồn nhiên, vô ưu và chân thật. Khi đau, dù về tinh thần hay thể xác, chúng sẽ khóc. Khóc thật tự nhiên, không cần kìm nén, không cần e ngại, chỉ đơn giản là khóc. Và sau đó ngủ một giấc thật ngon, để rồi khi tỉnh dậy, những buồn đau đã được gột rửa sạch sẽ ra khỏi tâm trí.
Chúng khóc để rồi cười. Còn chúng ta lại cười để giấu đi nước mắt. Để ngăn cho nó không tuôn ra. Chúng tìm quên trong giấc ngủ. Còn chúng ta cứ cố quên trong thức tỉnh và lý trí.
Khi lớn lên, con người ta chỉ biết chạy trốn nỗi đau, nhưng càng chạy chỉ mãi chạy trong vòng luẩn quẩn. Trẻ thơ có một công cụ thật lợi hại mà người lớn dường như để mất: chúng biết quên. Chúng quên hôm qua bị điểm kém đã buồn thế nào để rồi hôm nay tiếp tục tung tăng cắp sách đến trường trong niềm vui được lĩnh hội những kiến thức thức mới. Chúng quên đứa bạn cùng bàn đã nói xấu chúng như thế nào để rồi giờ ra chơi hôm đó vẫn đuổi bắt nhau và đùa giỡn ầm ĩ trong trò cá sấu lên bờ.
Chúng quên những thứ cần quên, để tìm được bình yên tâm hồn. Còn chúng ta, cứ tự giày vò mình bằng những quá khứ mục nát cần vứt bỏ.
Đừng để quá muộn để học cách quên.
Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man, trẻ thơ | |
Posted In tôi-miên-man | |
Những gì đã mất sẽ vĩnh viễn mất đi?
Nhưng sau niềm vui là một nỗi đau. Giật mình. Sững sờ. Nỗi đau đánh thức hắn từ trong cơn mê. Một đại gia giàu có! Một đại gia thực thụ! Hắn vẫn luôn tự hào với những ý nghĩ ấy và quên mất bây giờ hắn đang là một tên ăn xin, một tên ăn xin nghèo kiết xác đến nỗi, hắn đã mừng khi thấy đồng xu nhỏ nhoi mà năm xưa chính hắn đã vứt trong một xó xỉnh nào đó giờ lăn lóc trong cống rãnh. Hắn đã mừng khi thấy nó. Có niềm vui nào đau đớn đến vậy! Hắn đang ăn mày từng đồng xu mà chính hắn đã vứt bỏ chỉ một vài năm trước. Chính hắn đã đập vỡ chiếc gương mà hắn vô cùng yêu qúy nhưng không nhận ra cho đến khi nó vỡ, để rồi giờ đây mò mẫm kiếm tìm hằng mong nhặt nhạnh từng mẩu gương vỡ vụn để ghép thành tấm kính nguyên vẹn và không chút tì vết năm xưa?
Gã ăn mày ngu xuẩn vẫn điên cuồng gào thét và tuyệt vọng kiếm tìm từng mảnh vụn hư vô trong những cống rãnh tối tăm, dù biết sẽ chỉ có rác và rác. Hắn không ghét cống. Cống rãnh có gì không tốt chứ, dù gì đó cũng là nơi đã dang tay đón nhận những thứ mọi người vứt đi. Chỉ là, giờ đây trong bãi rác mà hắn đang vô vọng đào bới, hắn không còn phân biệt được đâu là rác và đâu là hắn. Và hắn đang tìm gì chính hắn cũng không biết. Mọi thứ xung quanh dần tối đi... hay đôi mắt của hắn đang tối dần? Hắn nghe tiếng gào thét của mình nhỏ dần, nhỏ dần... do đôi tai của hắn đã mù loà hay giọng hắn đang lạc đi? Bãi rác vẫn quay cuồng dưới bàn tay đào bới của hắn, nhưng vẫn không thấy chiếc gương lành năm xưa... hắn nỗ lực chưa đủ, hay mãi mãi không bao giờ đủ?
Hắn không biết. Hắn không có câu trả lời.
Hắn phải đi tìm câu trả lời trước.
Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man | |
Bình lặng
Posted In tôi-miên-man | |
Thắp một nén hương
Một sinh linh chào đời.
Cô nhỏ đi thi về, nghe đầu dây bên kia rộn ràng những âm thanh nói cười, và như có cả tiếng thở đều đặn của một mầm sống nhỏ bé. Cô lao ra khỏi nhà, lao qua gió bụi, qua cả dòng xe cộ nườm nượp ngược xuôi và những dãy hành lang dài thăm thẳm sực nức mùi thuốc sát trùng của bệnh bệnh mà cô vốn luôn ghê sợ... Và, đứa bé nằm đó, đôi mắt to tròn đen láy mở rộng nhìn cô. Từ giây phút đó, cô biết mình đã thành một người khác.
Hai tháng sau đó là khoảng thời gian thật hạnh phúc đối với gia đình cô. Cái con người bé tí ti đang ngọ nguậy trong chiếc chăn kia đã làm khuấy động không gian của hết thảy mọi người. Cô áp bàn tay nhỏ xíu vào má, nghe hơi ấm diệu kỳ lan tỏa khắp khuôn mặt mình. Lạ kỳ thật! Bàn tay bé nhỏ mà sao ấm áp lạ...
Cô nhỏ mong chờ. Cả nhà mong chờ. Đối với cô nhỏ, thứ cô mong chờ chỉ là cái ngày đứa bé thốt lên hai tiếng đó. Chỉ như thế là đủ. Cô sẽ xoa đầu nó, ôm nó vào lòng, thơm lên cặp má phúng phính đáng yêu của nó. Rồi khi nó lớn lên, cô sẽ dạy nó biết sống, biết cảm thụ, và biết vươn lên...
................
Có lẽ tạo hóa không quá nuông chiều nhân loại. Ngài muốn họ phải biết qúy trọng những giá trị dù là nhỏ bé nhất, ngắn ngủi nhất. Ngài có thể ban cho, cũng có thể lấy đi, nhưng điều đó không bao giờ là vô nghĩa. Mọi sự hiện diện dù nhỏ bé và ngắn ngủi đến nhường nào đều đem đến một ý nghĩa nào đó. Suy cho cùng thì, con người ta sống đâu phải chỉ để chết đi, phải không nhỏ?
Ngày đó trời mưa. Chiếc hộp gỗ nhỏ nhắn có nắp hình bán trụ xóc lên từng tiếng khô khốc trên con đường đất xám gồ ghề đã dại đi vì nỗi đau dưới những làn bánh xe dày xéo. Cỏ um tùm xanh tươi mọc đầy trên những lối đi. Dưới bầu trời vĩnh hằng của nhân loại, Mẹ ôm em vào lòng, như Mẹ đã từng ôm bao người con bình yên về với Mẹ. Cô nhỏ lặng lẽ vuốt bờ cỏ mềm xanh mượt hồn nhiên, hồn nhiên như những ký ức không tên lạc loài của mùa hạ năm nào. Dưới tay cô cỏ thật mịn màng, êm dịu... rồi một ngày, có thể đó sẽ là tóc em.
..................
Cho đến bây giờ, cô nhỏ bảo, mỗi khi nhớ lại những ngày ấy, cô vẫn mơ hồ cảm thấy như một bàn tay bé nhỏ mịn như bông áp khẽ vào má cô, và hơi ấm của nó tỏa ra khắp mặt cô, làm vang lên những âm thanh mà đôi tai không thể nào nghe được nhưng trái tim lại cảm nhận một cách dễ dàng.
Hớp một ngụm trà nóng, đôi mắt cô đăm chiêu nhìn về cõi xa xăm. Tôi đọc được trong ánh mắt ấy cả một miền sâu thẳm mông lung của buổi chiều hoàng hôn vời vợi. Đứa bé giờ lớn lắm, chắc đã đủ tuổi đi mẫu giáo. Cô có thể nghe thấy hai tiếng nọ nó gọi cô bằng cái giọng ngọng nghịu trong veo ấy, như cô hằng mong dợi.
Cỏ vẫn xanh um trên những sườn đồi và cô nhỏ vẫn dịu dàng vuốt những nhánh cỏ mượt ven đường, nay đã hoá thành em, để tìm lại những mảnh ký ức rụng rơi hôm nào...
.......
... nghe như có tiếng kêu lạc đi trong gió lộng...
.......
Em cô tròn bốn tuổi.
Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man | |
Suối
Giao thừa lúc nào cũng là một khoảnh khắc thật kỳ diệu! Nó gột rửa tâm hồn ta khỏi những lo âu toan tính đời thường, nó chảy vào lòng ta, như một dòng suối trong lành ngọt mát len lỏi qua cả những ngóc ngách sâu kín nhất của tâm hồn và thấm vào đó một làn nước dịu nhẹ, mát trong. Nó cứ chảy mãi, chảy mãi, để bao nhiêu đau thương, bao nỗi buồn phiền, lo sợ... đều như tan ra và nhẹ nhàng trôi đi theo dòng suối ấy. Bồng bềnh phiêu lãng giữa những đám mây mềm mại và ấm áp, dưới bầu trời hanh nắng tháng giêng và chút gió hiu hiu nhè nhẹ. Nhắm mắt lại thấy lòng bình yên lạ.
Thả trí tưởng tượng, sao lại không nhỉ?
Hình như ngày xuân ai cũng vui hơn, rộn ràng và đầy sức sống hơn? Chợt nghĩ tại sao không là thường xuyên mà chỉ trong ngày xuân, người ta mới chịu lạc quan lên nhỉ? Khi làm bất cứ việc gì thường xuyên, ta đều dần hình thành một thói quen. Suy nghĩ cũng vậy, nếu suy nghĩ tích cực, nó sẽ dần tạo cho ta thói quen suy nghĩ tích cực, và ngược lại. Theo như cái Law of Attraction thì, với những suy nghĩ tích cực, người ta sẽ có xu hướng thực hiện những hành động tích cực và từ đó gặt hái những kết quả cũng tích cực. Cũng theo nó thì, khi ta suy nghĩ tích cực, những ý nghĩ tiêu cực sẽ tự động bị gạt bỏ (mà nghĩ thử xem, đâu có ai vừa nghĩ tích cực vừa nghĩ tiêu cực cùng một lúc được đâu phải không, cho nên đã suy nghĩ tích cực thì những ý nghĩ tiêu cực không thể chiếm lấy tâm trí mình nữa :)
Trước đây, ta đã không dám có một tâm hồn lạc quan. Ta không dám lạc quan khi xung quanh còn biết bao khổ ải, đau thương. Ta không dám hạnh phúc khi mỗi ngày phải đối mặt với quá nhiều mất mát, quá nhiều bất công. Ta không cho phép mình được vui khi có muôn vàn những tiêu cực bủa vây tứ phía, khi những cơn bão dữ lúc nào cũng đe dọa nuốt chửng con tàu nhỏ bé mong manh. Ta đã sai. Một sai lầm trầm trọng. Dù ta có buồn, ta có đau khổ, ta có tuyệt vọng thì rốt cuộc cái thực tại đó có mất đi đâu. Ta vẫn luôn biết điều này. Nhưng sao ta vẫn nghĩ những ý nghĩ tiêu cực đó? Ấy là vì ta quên mất rằng, ta hoàn toàn có thể cải thiện sự tiêu cực đó! Ta cứ mãi chú ý đến bản thân những tiêu cực để rồi quên mất rằng ta phải làm gì đó để cải thiện nó. Đó mới là mục tiêu chính. Và ta chỉ có thể làm được điều này khi ta suy nghĩ tích cực. Vì sao ư? Thật đơn giản, ta muốn biến tiêu cực thành tích cực thì ta phải biết đến tích cực. Nếu ta chỉ nghĩ đến điều tiêu cực thì dù có biến chuyển mấy, những ý nghĩ tiêu cực cũng không thể tạo nên điều tích cực được! Nó chỉ chuyển hóa qua lại giữa những tiêu cực với nhau, giữa cái vòng lẩn quẩn hết tiêu cực này đến tiêu cực khác. Rồi đến bao giờ ta mới thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn ấy? Thay vì vậy, ta đã có thể làm được rất nhiều điều bằng cách sống lạc quan và suy nghĩ tích cực. Thay đổi từng chút, dần dần. Tập nghĩ đến những điều tích cực. Tìm ra những khía cạnh tích cực trong cuộc sống. Biết ơn những điều tốt lành thậm chí nhỏ nhặt nhất mà mình có được. Khi buồn phiền đến thì đừng cố quên đi nó mà hãy tìm cách nghĩ khác về nó, lờ đi mặt tiêu cực của nó... chỉ bằng những điều thật đơn giản, hạnh phúc sẽ đến thật tự nhiên. Nó hoàntoàn tùy thuộc và ta có muốn nó hay không.
Ta biết những gì ta biết về điều này chỉ là hạt cát trong cái triết lý sống muôn thưở. Nhưng chí ít ta đã có một lý tưởng sống nho nhỏ để hướng theo, để ta biết rằng mình vẫn hướng về cái thiện, và dù thực tại không như mong muốn ta vẫn hướng về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Đọc tiếp....
Posted In living metaphysically | |
Cõi hoang vu
Đối lập. Bản chất mọi vật. Một sự đối lập tàn khốc.
Thế giới cạn. Vốn đã cạn. Đang cạn dần.
Vũ trụ bao la. Vốn đã bao la. Mãi mãi bao la.
Bao nhiêu cho đủ, trái tim tội lỗi kia?
Bao nhiêu cho ấm, trái tim buốt thấu kia?
Bao nhiêu cho dịu, trái tim xé đau kia?
Và bao nhiêu cho đầy, hở trái tim trống rỗng đáng thương?
Hạnh phúc là gì mà mong manh quá đỗi
Đời người là gì mà quá đỗi mong manh... Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man | |