Đôi khi ước có một ai đó chỉ ngồi yên lặng bên cạnh nó thật lâu. Không nói năng, không ngờ vực, không khuấy động một dư vị nào đó, chỉ ngồi bên nhau trong im lặng, như thế, và chỉ thế thôi. Nó chỉ muốn có cảm giác ai đó bên cạnh mình... Nó sợ cô đơn nhưng yêu tĩnh lặng.
Nhưng không phải khoảng lặng nào cũng mơn man êm dịu như thế. Và không phải người nào cũng có thể khiến nó thoải mái khi ngồi im ru bên cạnh như vậy.Rất nhiều khi sự im lặng khiến người ta bối rối, e dè và không thoải mái. Có khi sự im lặng lại rất đáng sợ và tiềm ẩn những điều không ai biết. Người ta vẫn nói "bình yên trước cơn bão" đấy thôi. Và có lúc im lặng chỉ là một sự thờ ơ lãnh đạm vô thưởng vô phạt.
Ủi an, chia sẻ, sự ân cần, những lời lẽ khích lệ, động viên... những điều này nó đều rất trân trọng. Nhưng đôi khi, chỉ đôi khi thôi, nó ko thiết những thứ xa xỉ đó, nó cần một thứ giản dị hơn nhiều nhưng có lẽ cũng xa xỉ hơn nhiều. Nó cần một khoảng lặng không đơn độc.
Nó thường tưởng tượng thấy một cánh đồng cỏ khô trong buổi chiều nắng nhạt, gió hiu hiu thoảng và giữa đồng có ba, đôi khi là bốn người ngồi lặng lẽ ngắm nhìn nắng xế len qua những nhánh cỏ khô sậm màu hoàng hôn. Có khi họ lại ngồi trên một triền đê nhìn xuyên qua cánh đồng cỏ rung rinh trong gió nhẹ ban chiều và lắng nghe tiếng lạo xạo của những nhánh cỏ khô cạ vào nhau. Tất cả đều lặng thinh. Không nhìn nhau, ánh mắt của họ hướng về một tầng không xa xăm nào đó. Chỉ đơn giản là họ đang trò chuyện với nhau trong im lặng. Họ đang cùng nhau lắng nghe âm điệu của thinh không. Mọi thứ đều thật rõ ràng, sống động, như thể nó nghe thấy cả tiếng thở của gió trên cánh đồng bao la đó. Duy chỉ có khuôn mặt của những nhân vật kia là rất mơ hồ, mờ ảo, chỉ thấy những chiếc bóng của ba con người đổ dài vô tận trên những nhánh cỏ khô...
Hoàng hôn... Có lặng lẽ nào êm đềm hơn thế?...
Thôi, tỉnh giấc lại nào. Nó chẳng thích phải phí phạm thời gian. Thế mà lại có cái ý tưởng nhảm đến không thể nào nhảm hơn. Không làm gì cả hàng giờ liền để ngồi cạnh một người cũng hàng giờ liền không làm gì khác ngoài ngồi nhìn đăm đăm vào cõi thinh không (!?), nếu có 2-3 người nữa thì càng hay, nhưng ý nghĩ nó khiến nó phì cười. Giữa cuộc sống ồn ã xô bồ này mà có một người như thế còn thấy lạ, lấy đâu ra tới mấy kẻ điên đến mức đó . Mà cho dù có thì cũng chưa chắc chịu nổi một con người vừa gàn vừa gở như nó lâu dài được =.=. Nó là người mà lúc đầu ai cũng thích và về sau thì ai cũng ghét mà O_o. Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có gia đình và đám bạn thân là chịu nổi nó thôi (poor them!) Vậy nói trắng ra là nó ước gì có một kẻ nào đó cũng điên như nó Nhưng thế giới ngày càng phát triển nên con người cũng ngày càng thông minh và tỉnh táo hơn nhiều, làm gì nhiều kẻ quẫn trí như hồi đó nữa.
Thế là nó lại tìm đến họ, bao gồm cả con người đó. Nó biết chẳng bao giờ họ chối từ nó điều gì
...
Hôm nay cực kỳ qưỡn.
Đọc tiếp....
Bài viết gần đây
Vũ trụ và ảo tưởng về cá nhân
Sunday, 7 December 2008
Cô độc trong chính thế giới của mình dường như là một căn bệnh trầm kha của giới trẻ ngày nay. Những biểu hiện của nó khá rõ, có thể thấy ở nhiều nơi và trên nhiều khía cạnh. Một làn sóng văn học cô đơn của những cây bút trẻ thế hệ @. Những trang blog thấm đẫm nỗi cô độc và đau đớn về thế giới hiện tại. Những khu vui chơi, giải trí, nhà hàng, quán bar, vũ trường - bất cứ nơi nào đông đúc - ngày càng nhiều bạn trẻ lui tới. Người ta lao đi tìm kiếm niềm vui từ bên ngoài để lấp kín sự cô đơn của họ, nhưng càng tìm kiếm người ta càng tuyệt vọng. Càng cố thoát khỏi cô đơn người ta lại càng bị buộc chặt vào nó. Và cảm giác cô độc thường đi kèm với sự sợ hãi. Nỗi sợ khiến người ta ko thể bình yên được. Một cuộc lao đi trong mù quáng.
Thế rồi, nỗi sợ đến. Sợ và đau. Một nỗi ám ảnh bất an cứ âm ỉ như một bóng ma chờn vờn trong tâm trí. Cảm giác sợ hãi, âu lo về một thứ thật mơ hồ nào đó. Nó cứ bám lấy từng hơi thở, từng nhịp tim, trong thứ tiềm thức sâu xa mà ta ko chủ tâm nhận biết được. Tệ hại hơn, đôi khi nó là một cảm giác thật mất mát, lạc lõng, một cái gì đó vụn vỡ, nát tan, hoang tàn, tê dại...
Chỉ khi bình tĩnh lại mới thấy nó thật hư vô, thật vặt vãnh đến buồn cười. Thế mà khi ở trong nó thì cứ muốn đắm chìm trong đó mãi, cứ quẩn quanh mò mẫm, thậm chí lao đi điên cuồng tìm kiếm một lối thoát trong bóng tối đen kịt bủa vây khắp phía, mà ko nhận ra lối thoát ở trong chính mình đấy thôi. Có lẽ Eckhart Tolle nói đúng, chúng ta đều là những kẻ hành khất đáng thương - những kẻ ăn mày bám víu vào từng chút hoan lạc của thế giới bên ngoài ngột ngạt và đầy biến động để sống, để tìm vui, mà quên mất rằng những thứ đó thật vô thường. Hoa kia sớm nở tối tàn, và niềm vui khi có được một thứ gì đó là nguồn gốc của nỗi đau khi thứ đó mất đi. Hỏi thế giới có bao nhiêu trái tim hạnh phúc trong yêu thương để rồi tan vỡ khi tình yêu ra đi? Bao nhiêu tâm hồn rơi vỡ khi bị người thân phản bội? Bạn bè quay lưng? Bao nhiêu nước mắt cho một người thân yêu nay trở thành quá cố? Thế đấy. Mọi hạnh phúc phù du đều tiềm tàng một nỗi đau.
Nói như thế có lẽ dễ bị hiểu lầm thành chủ nghĩ bi quan, rằng suốt ngày ta cứ nơm nớp lo sợ đánh mất những thứ mình có, rằng là mọi thứ không nên tồn tại, rằng chúng chẳng hề có ý nghĩa gì trong thế gian phù phiếm. Ngược lại là khác. Chính vì mọi thứ đều có ý nghĩa và đều tồn tại trong một thể thống nhất của Vũ Trụ nên khi ta quá gắn bó với những gì thuộc hình thức của nó thì tức là ta đang tự tách nó ra khỏi cái thể thống nhất kiện toàn ấy, nhưng vấn đề là sự tách biệt này không bao giờ là tuyệt đối và vĩnh cửu, thứ mà ta tách ra - thứ ta yêu quý - chỉ mang tính tạm thời và mãi mãi luôn thuộc về Vũ Trụ này, cái Vũ Trụ mà ta không thể chạm đến khi chưa tìm về bên trong chính mình. Nói cách khác, ta đang gắn bó với khía cạnh Ảo của thứ ta yêu quý, thay vì nhận ra bản chất Thật của nó.
Có lẽ ngôn ngữ không đủ khả năng truyền đạt hết cái tổng thể vĩ đạt này, hoặc là ta không đủ khả năng dùng ngôn ngữ để biểu đạt nó, hoặc ta vẫn chưa quán triệt nó một cách viên mãn và chân phương nhất. Dù gì thì nó cũng không thể diễn đạt hết được. Nó là một thứ chỉ có thể NGỘ ra chứ không thể hiểu bằng cách diễn đạt thông thường.
Vì vậy, "mọi hạnh phúc phù du đều là tiềm tàng của nỗi đau", chỉ có hạnh phúc đích thực mới trường tồn vĩnh cửu. Nhưng thế nào là hạnh phúc phù du và đâu là hạnh phúc đích thực? Như đã nói, ngôn từ tuy là một thành tựu vĩ đại của nhân loại, nhưng kiệt tác đó không là tất cả. Khi đụng phải vấn đề vượt lên trên ngôn từ, nó trở nên vô dụng. Và nếu cứ bám lấy dù là lớp nghĩa phổ quát hay những tầng sâu ngữ nghĩa của các từ như "phù du" và "đích thực" thì sẽ chẳng bao giờ NGỘ được vấn đề.
Chỉ có một điều thế này là hoàn toàn diễn đạt được: Cái hạnh phúc đích thực ấy không phải là một thứ ta có thể kiếm tìm ở thế giới bên ngoài, cũng không phải là một thứ quá xa xôi không chạm đến được, càng không phải là một thứ không có thực như chủ nghĩa bi quan từng nói. Nó chính là Vũ Trụ bên trong mỗi người, vấn đề chỉ là ta có đến được với nó hay không mà thôi. Tiếc là tương đối hiếm người nào đạt được trạng thái cực lạc đó, kể cả ngay khi ta hiểu được nó trên lý thuyết thì từ đó bước đến áp dụng cũng là cả khoảng cách.
Chính cuộc lao đầu trong vô vọng vào thế giới vô thường bên ngoài nhằm tìm kiếm những khoái lạc phù du mà hình thành nên nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn âm ầm gặm nhấm và bào mòn dần tâm hồn con người, để rồi ta vẫn cứ quẫy đạp trong tuyệt vọng với tiếng thét câm lặng mãi tan biến trong hư không, trong khi có cả Vũ Trụ bao la vĩnh hằng bên trong bản thân mỗi người mà ta ko thèm để tâm khai phá. Ừ, chừng nào còn chưa kết nối được với bên trong chính mình, chưa đến được với vị thánh trong mỗi chúng ta, thì chừng đó ta còn chưa giải thoát, chưa đạt được hạnh phúc đích thực, chưa đến với thế giới cực lạc, với cõi niết bàn... bất cứ tên gì để gọi cái Vũ Trụ ấy.
Đọc tiếp....
Thế rồi, nỗi sợ đến. Sợ và đau. Một nỗi ám ảnh bất an cứ âm ỉ như một bóng ma chờn vờn trong tâm trí. Cảm giác sợ hãi, âu lo về một thứ thật mơ hồ nào đó. Nó cứ bám lấy từng hơi thở, từng nhịp tim, trong thứ tiềm thức sâu xa mà ta ko chủ tâm nhận biết được. Tệ hại hơn, đôi khi nó là một cảm giác thật mất mát, lạc lõng, một cái gì đó vụn vỡ, nát tan, hoang tàn, tê dại...
Chỉ khi bình tĩnh lại mới thấy nó thật hư vô, thật vặt vãnh đến buồn cười. Thế mà khi ở trong nó thì cứ muốn đắm chìm trong đó mãi, cứ quẩn quanh mò mẫm, thậm chí lao đi điên cuồng tìm kiếm một lối thoát trong bóng tối đen kịt bủa vây khắp phía, mà ko nhận ra lối thoát ở trong chính mình đấy thôi. Có lẽ Eckhart Tolle nói đúng, chúng ta đều là những kẻ hành khất đáng thương - những kẻ ăn mày bám víu vào từng chút hoan lạc của thế giới bên ngoài ngột ngạt và đầy biến động để sống, để tìm vui, mà quên mất rằng những thứ đó thật vô thường. Hoa kia sớm nở tối tàn, và niềm vui khi có được một thứ gì đó là nguồn gốc của nỗi đau khi thứ đó mất đi. Hỏi thế giới có bao nhiêu trái tim hạnh phúc trong yêu thương để rồi tan vỡ khi tình yêu ra đi? Bao nhiêu tâm hồn rơi vỡ khi bị người thân phản bội? Bạn bè quay lưng? Bao nhiêu nước mắt cho một người thân yêu nay trở thành quá cố? Thế đấy. Mọi hạnh phúc phù du đều tiềm tàng một nỗi đau.
Nói như thế có lẽ dễ bị hiểu lầm thành chủ nghĩ bi quan, rằng suốt ngày ta cứ nơm nớp lo sợ đánh mất những thứ mình có, rằng là mọi thứ không nên tồn tại, rằng chúng chẳng hề có ý nghĩa gì trong thế gian phù phiếm. Ngược lại là khác. Chính vì mọi thứ đều có ý nghĩa và đều tồn tại trong một thể thống nhất của Vũ Trụ nên khi ta quá gắn bó với những gì thuộc hình thức của nó thì tức là ta đang tự tách nó ra khỏi cái thể thống nhất kiện toàn ấy, nhưng vấn đề là sự tách biệt này không bao giờ là tuyệt đối và vĩnh cửu, thứ mà ta tách ra - thứ ta yêu quý - chỉ mang tính tạm thời và mãi mãi luôn thuộc về Vũ Trụ này, cái Vũ Trụ mà ta không thể chạm đến khi chưa tìm về bên trong chính mình. Nói cách khác, ta đang gắn bó với khía cạnh Ảo của thứ ta yêu quý, thay vì nhận ra bản chất Thật của nó.
Có lẽ ngôn ngữ không đủ khả năng truyền đạt hết cái tổng thể vĩ đạt này, hoặc là ta không đủ khả năng dùng ngôn ngữ để biểu đạt nó, hoặc ta vẫn chưa quán triệt nó một cách viên mãn và chân phương nhất. Dù gì thì nó cũng không thể diễn đạt hết được. Nó là một thứ chỉ có thể NGỘ ra chứ không thể hiểu bằng cách diễn đạt thông thường.
Vì vậy, "mọi hạnh phúc phù du đều là tiềm tàng của nỗi đau", chỉ có hạnh phúc đích thực mới trường tồn vĩnh cửu. Nhưng thế nào là hạnh phúc phù du và đâu là hạnh phúc đích thực? Như đã nói, ngôn từ tuy là một thành tựu vĩ đại của nhân loại, nhưng kiệt tác đó không là tất cả. Khi đụng phải vấn đề vượt lên trên ngôn từ, nó trở nên vô dụng. Và nếu cứ bám lấy dù là lớp nghĩa phổ quát hay những tầng sâu ngữ nghĩa của các từ như "phù du" và "đích thực" thì sẽ chẳng bao giờ NGỘ được vấn đề.
Chỉ có một điều thế này là hoàn toàn diễn đạt được: Cái hạnh phúc đích thực ấy không phải là một thứ ta có thể kiếm tìm ở thế giới bên ngoài, cũng không phải là một thứ quá xa xôi không chạm đến được, càng không phải là một thứ không có thực như chủ nghĩa bi quan từng nói. Nó chính là Vũ Trụ bên trong mỗi người, vấn đề chỉ là ta có đến được với nó hay không mà thôi. Tiếc là tương đối hiếm người nào đạt được trạng thái cực lạc đó, kể cả ngay khi ta hiểu được nó trên lý thuyết thì từ đó bước đến áp dụng cũng là cả khoảng cách.
Chính cuộc lao đầu trong vô vọng vào thế giới vô thường bên ngoài nhằm tìm kiếm những khoái lạc phù du mà hình thành nên nỗi cô đơn, một nỗi cô đơn âm ầm gặm nhấm và bào mòn dần tâm hồn con người, để rồi ta vẫn cứ quẫy đạp trong tuyệt vọng với tiếng thét câm lặng mãi tan biến trong hư không, trong khi có cả Vũ Trụ bao la vĩnh hằng bên trong bản thân mỗi người mà ta ko thèm để tâm khai phá. Ừ, chừng nào còn chưa kết nối được với bên trong chính mình, chưa đến được với vị thánh trong mỗi chúng ta, thì chừng đó ta còn chưa giải thoát, chưa đạt được hạnh phúc đích thực, chưa đến với thế giới cực lạc, với cõi niết bàn... bất cứ tên gì để gọi cái Vũ Trụ ấy.
Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội | |
Xin làm chiếc lá lặng lẽ rơi
Saturday, 6 December 2008
Posted In hư không, lá rụng về cội | |
Subscribe to:
Posts (Atom)