Bài viết gần đây
Karunesh - Những cung bậc trầm lặng
Friday, 29 December 2006
Có bao giờ ta nghe một bản nhạc mà cảm thấy lòng như chùng lại, tâm hồn ngưng đọng tựa một hồ nước trong vắt và và trái tim lặng lẽ những nhịp đập suy tư... Đó là những cảm giác khi nghe nhạc Karunesh. Chẳng thể nào diễn tả được cái hay đến nao lòng của nhạc Karunesh, dĩ nhiên là đối với tôi và vài người thôi. Mỗi khi những âm thanh trầm từ tiếng đàn piano ấy vang lên là lòng tôi lại se sắt một cảm xúc thật khó tả. Một chút nhoi nhói - một chút êm dịu. Một chút dìu dặt - một chút trầm lặng... Không, không thể diễn tả hết được bằng lời sự tuyệt diệu của nhạc Karunesh. Nếu chỉ được dùng một từ, có lẽ đó là sự tĩnh lặng. Đến với nhạc Karunesh, tâm hồn con người ta trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, giống như một mặt hồ trong vắt, phẳng lặng, không chút gợn sóng. Nhưng lại không hề tĩnh mịch, mà ngược lại, có cả một không gian mênh mông bất tận trong từng nốt nhạc. Còn đối với những tiếng đàn dìu dặt của kỹ thuật nhạc cụ, nó mang một vẻ xa vắng, êm nhẹ và bao la, như một cánh đồng cỏ vàng dịu dàng trong nắng, với những nhành cỏ khô đang say đắm trong hương gió nhè nhẹ thoảng qua. Chẳng có gì bình yên hơn thế, tâm hồn ta lúc đó như một sợi tơ nhẹ lơ lửng giữa không gian đầy nắng. Không hiểu sao tôi lại luôn cảm thấy nao lòng khôn xiết khi nghe âm thanh của tiếng đàn piano trầm lồng vào nhau, hoặc tiếng violon chậm rãi với những âm không quá cao... Có vẻ như tôi thích sự chuyển tiếp mềm mại giữa các âm sắc, tôi thích sự thay đổi không quá rõ ràng và quá nhanh giữa chúng, tôi thích nghe những âm thanh cô đọng nhất, sâu lắng nhất, hay nói đúng hơn - đơn giản như khi nãy - là tôi thích những âm thanh piano trầm đan xem vào nhau. À, có lẽ giờ tôi đã tìm được từ thích hợp để diễn tả: sâu lắng. Sâu lắng bao gồm cả tĩnh lặng, và còn thêm sâu sắc nữa. Nó không phải là cái tĩnh lặng buồn chán. Nó là khung cảnh hết sức đơn điệu, nhưng cứ khiến người ta phải ngắm mãi. Karunesh - âm nhạc của tâm hồn...
Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man | |
Sở thích... cao siêu (?)
Monday, 27 November 2006
Nhỏ từng bảo tôi: nhỏ thích những thứ rõ ràng, cụ thể và thực.
Đọc tiếp....
Nhỏ thích những bức họa với hình ảnh thực và cụ thể, những bức ảnh màu sắc sinh động và "đẹp" một cách đúng nghĩa đen. Còn tôi thích những bức tranh lập thể với đường nét đan xen, thích những sự vật được trừu tượng hóa trong đó, thích không gian gợi mở, hư hư thực thực của nó. Nhỏ bảo tôi "cao siêu".
Nhỏ thích những bức tượng thạch cao giống như thực với những đường nét sống động, trung thực. Còn tôi thích những tác phẩm điêu khắc nhiều chất liệu "quái gở, trông chẳng giống cái gì..." - theo lời của nhỏ. Tôi nói đó là do chúng đều có ý nghĩa riêng và cách thể hiện đó rất xuất sắc, độc đáo và sáng tạo. Nhỏ bảo tôi "cao siêu".
Nhỏ thích những bài nhạc rap, hiphop với gia điệu trẻ trung, sôi nổi. Còn tôi thích những âm thanh trầm tĩnh, khẽ khàng và sâu lắng như những bản sonata, instrumental. Nhỏ bảo tôi "cao siêu".
Nhỏ thích đọc truyện tranh với những hình ảnh dễ thương và những nhân vật cùng nội dung cũng đáng yêu như thế. Còn tôi thích đọc những tiểu thuyết đậm chất nhân văn, những câu chuyện trinh thám hóc búa, hay những tác phẩm văn học có thể suy nghĩ được. Nhỏ bảo tôi "cao siêu"
...
Tóm lại, nhỏ thích sự vật qua những gì nó thể hiện ra ngoài nhiều hơn, còn tôi chủ yếu thích bản chất và ý nghĩa của nó. Nhỏ lúc nào cũng bảo tôi "cao siêu", thích toàn những thứ "quá trừu tượng, không hiểu nổi...".
Tôi không nghĩ vậy. Không có khái niệm gì gọi là cao siêu hay không cao siêu trong sở thích mỗi người. Mỗi người có những sở thích riêng, có thể giống, có thể khác nhau. Không thể nói một người thích nhạc quốc tế là "cao siêu", cũng như một người thích cải lương là "tầm thường" được. Chỉ cần thích những thứ lành mạnh thì sở thích đó cần được tôn trọng và bình đẳng. Và xin nhớ cho rằng, con người là một thực thể rất kỳ diệu và cũng khá kỳ lạ, đôi khi người ta thích hay ghét cái gì mà chính họ cũng không biết tại sao đâu. Vì vậy, đừng trầm trồ và trộm nghĩ "sao mà cao siêu thế" khi thấy thằng bé 10 tuổi suốt ngày thích ngồi vọc những bài lập trình, hay hét toáng lên khi thấy một anh chàng tuổi teen thích chơi bắn bi.
Đọc tiếp....
Posted In tôi-miên-man | |
Tận hưởng cuộc sống
Tuesday, 21 November 2006
Sau bao ngày tháng căng thẳng trên thương trường, tổng giám đốc quyết định đi du lịch để giải tỏa stress. Ông chọn một vùng làng quê vắng vẻ xa xôi, nơi có những đồi núi bạt ngàn và những con sông hiền hòa trôi qua. Sau khi leo hết ngọn đồi, ông bèn dừng lại nghỉ chân bên một bờ sông. Chợt vị tổng giám đốc thấy một người đàn ông đang ngồi câu cá thong thả bên bờ sông, xung quanh rất vắng vẻ và tĩnh lặng, chỉ có người đàn ông đó ngồi câu cá một mình. Điều làm vị giám đốc ngạc nhiên là mỗi khi câu được một con cá,người đàn ông lại thả nó xuống sông.Thấy lạ, ông bèn mon men lại hỏi thăm:
_ Xin lỗi, ông có phải là người bản địa không?
_ Vâng - người đàn ông trả lời.
_ Sao ông lại ngồi đây câu cá một mình?
_ Đó là thú vui của tôi.
Một con cá cắn câu và người đàn ông lại tiếp tục thả nó xuống sông.
_ Sao ông lại thả nó xuống sông? - Vị giám đốc hỏi.
_ Thế giữ lại làm gì?
_ Ông có thể gom góp rồi bán số cá ấy được một khoản kha khá đấy - giám đốc tiếp.
_ Rồi sao nữa?
_ Ông có thể lấy số tiền ấy mua một chiếc thuyền lớn hơn và ra xa hơn, rồi ông sẽ câu được nhiều cá hơn, bán được nhiều tiền hơn...
_ Sau đó thì sao?
_ Khi đã có nhiều tiền thì ông có thể tận hưởng cuộc sống!
_ Thế bây giờ chẳng phải tôi đang tận hưởng cuộc sống đây sao?
_ Xin lỗi, ông có phải là người bản địa không?
_ Vâng - người đàn ông trả lời.
_ Sao ông lại ngồi đây câu cá một mình?
_ Đó là thú vui của tôi.
Một con cá cắn câu và người đàn ông lại tiếp tục thả nó xuống sông.
_ Sao ông lại thả nó xuống sông? - Vị giám đốc hỏi.
_ Thế giữ lại làm gì?
_ Ông có thể gom góp rồi bán số cá ấy được một khoản kha khá đấy - giám đốc tiếp.
_ Rồi sao nữa?
_ Ông có thể lấy số tiền ấy mua một chiếc thuyền lớn hơn và ra xa hơn, rồi ông sẽ câu được nhiều cá hơn, bán được nhiều tiền hơn...
_ Sau đó thì sao?
_ Khi đã có nhiều tiền thì ông có thể tận hưởng cuộc sống!
_ Thế bây giờ chẳng phải tôi đang tận hưởng cuộc sống đây sao?
Đọc tiếp....
Posted In hư không, lá rụng về cội, living metaphysically | |
Subscribe to:
Posts (Atom)