Nhưng sau niềm vui là một nỗi đau. Giật mình. Sững sờ. Nỗi đau đánh thức hắn từ trong cơn mê. Một đại gia giàu có! Một đại gia thực thụ! Hắn vẫn luôn tự hào với những ý nghĩ ấy và quên mất bây giờ hắn đang là một tên ăn xin, một tên ăn xin nghèo kiết xác đến nỗi, hắn đã mừng khi thấy đồng xu nhỏ nhoi mà năm xưa chính hắn đã vứt trong một xó xỉnh nào đó giờ lăn lóc trong cống rãnh. Hắn đã mừng khi thấy nó. Có niềm vui nào đau đớn đến vậy! Hắn đang ăn mày từng đồng xu mà chính hắn đã vứt bỏ chỉ một vài năm trước. Chính hắn đã đập vỡ chiếc gương mà hắn vô cùng yêu qúy nhưng không nhận ra cho đến khi nó vỡ, để rồi giờ đây mò mẫm kiếm tìm hằng mong nhặt nhạnh từng mẩu gương vỡ vụn để ghép thành tấm kính nguyên vẹn và không chút tì vết năm xưa?
Gã ăn mày ngu xuẩn vẫn điên cuồng gào thét và tuyệt vọng kiếm tìm từng mảnh vụn hư vô trong những cống rãnh tối tăm, dù biết sẽ chỉ có rác và rác. Hắn không ghét cống. Cống rãnh có gì không tốt chứ, dù gì đó cũng là nơi đã dang tay đón nhận những thứ mọi người vứt đi. Chỉ là, giờ đây trong bãi rác mà hắn đang vô vọng đào bới, hắn không còn phân biệt được đâu là rác và đâu là hắn. Và hắn đang tìm gì chính hắn cũng không biết. Mọi thứ xung quanh dần tối đi... hay đôi mắt của hắn đang tối dần? Hắn nghe tiếng gào thét của mình nhỏ dần, nhỏ dần... do đôi tai của hắn đã mù loà hay giọng hắn đang lạc đi? Bãi rác vẫn quay cuồng dưới bàn tay đào bới của hắn, nhưng vẫn không thấy chiếc gương lành năm xưa... hắn nỗ lực chưa đủ, hay mãi mãi không bao giờ đủ?
Hắn không biết. Hắn không có câu trả lời.
Hắn phải đi tìm câu trả lời trước.
Đọc tiếp....