Ta đang sống trong một thế giới lạnh. Nơi mà sự ấm áp phút chốc của người này được đổi bằng giá lạnh hàng thế kỷ của những con người khác. Nơi mà, khi một con người đang căng tràn nhựa sống bên nguồn ánh sáng kỳ vỹ của mùa xuân, thì cũng đang có những sinh vật rệu rạo thê lương đếm lùi cõi đời u tối trong niềm tuyệt vọng mù lòa. Khi mà, ánh sáng âm u đã che lấp bóng đêm chói loáng. Nơi mà, Ngân hà kiêu sa và hào nhoáng khinh bỉ hành tinh bẩn thỉu và cô độc nhỏ nhoi. Cái thế giới rực rỡ những đèn hoa, cái thế giới ngào ngạc những hương thơm và đắm say những điệu nhạc. Nó khinh bỉ những xó ổ chuột nhỏ nhoi mục nát, những lỗ cống tanh hôi rác rưởi và những dòng nước đen ngòm rỉ rả. Nước cống hôi khốc và đục ngầu một màu đen ám muội chứ không trong ngần và lấp lánh như những ly rượu vang, càng không tinh khiết dịu ngọt như cái thứ nước sạch thuần khiết mà người ta hay gọi là nước khoáng ấy.
Đối lập. Bản chất mọi vật. Một sự đối lập tàn khốc.
Thế giới cạn. Vốn đã cạn. Đang cạn dần.
Vũ trụ bao la. Vốn đã bao la. Mãi mãi bao la.
Bao nhiêu cho đủ, trái tim tội lỗi kia?
Bao nhiêu cho ấm, trái tim buốt thấu kia?
Bao nhiêu cho dịu, trái tim xé đau kia?
Và bao nhiêu cho đầy, hở trái tim trống rỗng đáng thương?
Hạnh phúc là gì mà mong manh quá đỗi
Đời người là gì mà quá đỗi mong manh...
Đọc tiếp....