Tôi đã không thể làm gì cho bạn...
Để rồi, một ngày, tôi chợt ngỡ ngàng khi đọc những dòng chữ ấy trong entry mới nhất của bạn. Lần này tôi không thể phớt lờ được nữa. Có một cái gì thật ứ nghẹn nơi cổ họng. Tôi ngồi hàng giờ trước những dòng chữ ấy. Chỉ thấy nó ngày một nhòe đi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như lúc này, bạn ạ, chưa bao giờ...Entry đó không phải do bạn viết.
......................................................................
Dù sao, mọi chuyện cũng đã qua. Sao trước đây tôi không bao giờ nghĩ là sẽ có ngày này nhỉ? Có lẽ tôi đã quá vô tư mà không nhận ra sự tất yếu này của đời người. Nhưng thôi... giờ thì, bạn đang rất bình yên, phải không? Nơi ấy không có khổ đau, bệnh tật, không có lo âu, muộn phiền... nơi ấy thật bình yên...
Ngoài kia, vũ trụ vẫn quay cuồng những vũ điệu đảo điên. Sự ra đi của bạn thật lặng lẽ và an bình, như một vì sao nhỏ bé vụt tắt giữa bầu trời ngàn sao lấp lánh.
Trái Đất vẫn quay...
.............................................................................
Nhiều người đã hỏi: Tại sao không có phép màu cho bạn? Nhưng tôi không tin. Bạn chính là phép màu kỳ diệu nhất mà đời đã ban tặng. Câu nói thường thấy trên blog của bạn là "nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại...", ừ, nếu được thì tôi cũng muốn cho thời gian quay lại lắm, nhưng dù nó có quay lại thì cũng phải đến lúc nó ra đi, có gì là mãi mãi... Chẳng ai níu kéo được thời gian, phải không bạn...
Nụ cười của bạn trong sáng và thánh thiện quá. Tôi yêu nó biết bao. Hướng dương nhỏ của tôi, đụn đất tối tăm kia không làm bạn thôi vươn về phía mặt trời, vì đơn giản, bạn là hoa hướng dương mà. Hãy yên nghỉ thật thanh thản, bạn nhé, phía sau bạn có rất nhiều người sẽ tiếp nối ước mơ.
..........................................................................
Ngọn nến ấy đã tắt... nhưng nó vẫn toả sáng, một thứ ánh sáng kỳ vĩ mà dịu dàng...
Đọc tiếp....